Thơ : Tác Giả Vô Danh.
Chưa đi chưa biết Sài Gòn
Đi rồi mới biết chẳng còn một xu
Về nhà mới biết mình ngu.
Thằng lớn ăn ít mà thằng cu "ăn"thì nhiều .
Thu đi , để lại lá vàng.
Anh đi để lại cho nàng thằng cu .
Hội trường yên vắng ngủ say.
Thuyết trình vừa dứt … vỗ tay ra về .
Nhớ quá khứ buồn rơi nước mắt.
Nhìn tương lai lạnh toát mồ hôi .
Bánh mì phải có patê.
Làm trai phải có máu dê trong người .
Biết chồng muốn cưới vợ hai.
Em về mua sẵn quan tài chờ anh .
Chọn xoài đừng để xoài chua.
Chọn bạn đừng để bạn cua bồ mình .
Còn thời lên ngựa bắn cung.
Hết thời xuống ngựa lấy thun bắn ruồi .
Đêm nằm ở dưới bóng trăng.
Thương cha nhớ mẹ không bằng nhớ em .
Đường về đêm tối canh thâu.
Nhìn anh tôi tưởng con trâu đang cười .
Gió đưa bụi chuối sau hè.
Giỡn chơi một chút , ai dè có con .
Học mà không chơi : đánh rơi tuổi trẻ.
Chơi mà không học : bán rẻ tương lai .
Thôi thì ta chọn cả hai.
Vừa chơi vừa học , tương lai huy hoàng .
Mẹ ơi con muốn có chồng.
Con ơi mẹ cũng một lòng như con .
Một chồng không đủ tiền tiêu.
Mười chồng góp lại , sáng chiều shopping .
Người đi một nửa hồn tôi mất.
Một nửa hồn kia đứng chửi thề .
Tình chỉ đẹp khi còn dang dở.
Cưới nhau về tắt thở càng nhanh .
Tóc thề em xoã ngang vai ,
Anh mà đụng tới , bạt tai bây giờ !
Trách người quân tử vô tình.
Chơi hoa xong lại ... hái cành kế bên .
Uớc gì em hoá thành trâu.Để anh là đỉa anh bâu lấy đùi .
Vợ mà không đánh thì thôi.
Chớ ông đánh vợ là đời ông tiêu !