Người Chồng Lý Tưởng

PostSat Jul 30, 2011 12:22 pm

Người Chồng Lý Tưởng (Part 1) - by Kỳ Duyên

Image

"Người Chồng Lý Tưởng" - Từ trước tới nay tôi vẫn nghĩ đây là một nhân vật huyền thoại trong truyện cổ tích như "Tề Thiên Đại Thánh," "Công Chúa Bạch Tuyết"...v.v. Một cấu kết phong phú của óc tưởng tượng. Mỗi lần nghe đến, nhất là từ miệng những cô dâu mới, tôi thường nhếch mép cười thầm "Hoang Đường!" Thế mà... "linh vật" đó có thật ngoài đời đó quý vị ơi! Tôi biết...vì tôi đã gặp rồi! "Người Chồng Lý Tưởng"...bằng xương bằng thịt hẳn hòi! (Chỉ tiếc rằng người đó không phải là chồng tôi...sighhhh...)

Chắc quý vị đang nao núng muốn biết nhân vật đó là ai? Mà tôi nói ra thì quý vị sẽ còn ngạc nhiên hơn nhiều, vì nhìn bề ngoài anh ta không có vẻ gì là "Người Chồng Lý Tưởng" cả. Tướng anh nghiêm nghị, mặt anh lãnh đạm và cứ mở miệng ra là đả phá phái nữ, chọc ghẹo đàn bà. Nghe tả đến đây thì chắc quý vị đoán là ai rồi. Đúng vậy! Người đó không ai khác hơn là "Người Đàn Ông Đứng Bên Tôi" suốt 20 năm qua. "Xin hân hạnh giới thiệu đến quý vị...Người Chồng Lý Tưởng Nguyễn Ngọc Ngạn!" (Ấy...ấy...quý vị khoan bỏ về... ở đây nghe tôi kể nốt câu chuyện đã...)

Image

Nguyễn Ngọc Ngạn này không phải là Nguyễn Ngọc Ngạn mà quý vị biết trên sân khấu, một "Hội Trưởng Hội Sợ Vợ," một người đã từng tuyên bố là có kề dao vào cổ cũng không bao giờ thốt lên ba chữ "I love you" với vợ. "Người Chồng Lý Tưởng" Nguyễn Ngọc Ngạn mà tôi biết gần như hoàn toàn trái ngược với hình ảnh mà anh tự tạo cho mình. Người Chồng này không sợ vợ tí nào, chẳng qua là anh chìu vợ, vì yêu vợ...yêu lắm lận.

Tôi biết được điều này không phải vì anh tâm sự với tôi. Thật ra tôi chưa từng nghe anh nói anh yêu vợ bao giờ. (Theo kinh nghiệm cho thấy những ông đi đâu cũng tuyên bố "yêu vợ...thương vợ...vợ là nhất..." thường là những ông có nhiều mặc cảm tội lỗi. Các bà, các cô hãy đề cao cảnh giác nếu bỗng dưng thấy chồng mình quá ngọt ngào và nhất là khen ngợi mình trước đám đông). Tôi biết tâm tình của anh vì tôi làm việc gần gũi với anh và tôi quan sát những cử chỉ nhỏ mà đôi khi anh cố tình che dấu. Để tôi kể cho quý vị nghe tại sao tôi đi đến kết luận anh là "Người Chồng Lý Tưởng."

Image
Chị Diệp và Anh Ngạn

Khi đi xa bao giờ anh cũng gọi về cho vợ. Điều này không phải là chuyện dễ vì anh chỉ mới dùng cell phone cách đây khoảng nửa năm. Nhưng trước đó thì đi đâu cũng phải mượn phone, kiếm phone gọi về. Có lần đi show bên Đức ở nhà bầu show (một bầu show nổi tiếng là keo kiệt). Vì sợ nghệ sĩ bên Mỹ/Canada sang ở nhà dùng phone gọi long distance về thăm gia đình, bà bầu này bèn khóa luôn phone lại. Có nghĩa là ở ngoài gọi vào được còn ở trong không thể gọi ra - "nội bất xuất, ngoại cứ nhập."

Quý vị thử hình dung tháng 12 bên Đức lạnh buốt giá với những cơn gió tạt như roi quất mang nhiệt độ không khí xuống mười mấy độ âm như chơi. Thế mà trên con đường băng đá từ khu trung cư đưa ra thành phố ngày ngày vẫn có bóng một "Văn Nhân," tóc phủ hoa tuyết, khói mờ hơi thở, lặng lẽ lê bước ra đến đầu ngõ đường lớn để dùng điện thoại... công cộng... gọi về cho vợ. Mà trước khi gọi phải đi đổi đầy một túi tiền cắc, vì "Văn Nhân" này quen sống trong rừng, không biết dùng credit card để gọi điện thoại viễn liên (và lúc đó cũng chưa có V247 "Thẻ điện thoại Ông Ngạn") nên cứ mỗi 5 phút lại phải đút tiền cho máy nhai. Thảm không?

Mà đâu phải có chuyện gì quan trọng để nói đâu? Lâu lâu tôi được nghe lóm một vài câu khi làm việc cạnh anh, "Diệp à... (sau hơn hai mươi mấy năm lấy nhau anh vẫn gọi vợ bằng tên...awweee...) anh với Duyên viết gần song script rồi bây giờ ông Lai tới đón đi ăn." Ăn xong, vừa về tới phòng, lại "Diệp à...ừ mới đi ăn về, làm việc tí nữa đến khoảng 5 giờ anh vào rạp coi rehearsal." Tối về lại "Diệp à...anh coi tụi nó tập nhưng anh chưa bằng lòng vì tụi nó sửa kịch bản, cương bậy nhiều quá..." Cứ thế thôi mà "Diệp à" cả ngày không biết đến bao nhiêu lần!

Hình như chuyện lớn chuyện nhỏ gì anh đều kể cho vợ nghe. Một vài lần đi trên xe bus chung với nghệ sĩ, tôi thấy hai người cứ rũ rĩ, rù rì thầm thì với nhau suốt chặng đường. Không biết nói gì mà nhiều thế? Theo kinh nghiệm của tôi thì vợ chồng lấy nhau hai năm là đã hết chuyện mới để nói rồi. Cũng may giọng "đọc truyện ma" của anh đều đều liu riu từ hàng ghế bên cạnh ru tôi ngủ được một giấc ngon lành... chỉ lâu lâu bị đánh thức bởi những tiếng cười khúc khích của chị chen lẫn giữa câu chuyện.

Thoái quen của chúng tôi mỗi khi soạn chương trình là anh bay từ Canada sang trước ngày show một tuần rồi tôi đến phòng hotel của anh làm việc. Ở hotel yên tĩnh, tiện nghi và khi cần đi đâu như lên đài radio hoặc đi họp gấp với đạo diễn, thì ban tổ chức có thể đến ngay hotel bốc chúng tôi cùng đi vì văn phòng Thúy Nga chỉ cách đó độ mười phút. Ở hotel còn có cái tiện nữa là khi cần kiếm anh có thể gọi điện thoại vì như đã thưa trước, anh chỉ mới có cell phone cách đây không lâu. Không những thế, anh tôi đến giờ vẫn chưa biết dùng computer và không có email (đã gọi là người sống trong rừng mà...) vì vậy bao giờ tôi cũng phải vác theo laptop và giữ vai trò thư ký để đánh script hơn 20 năm nay. Để có được bản thảo chương trình công lao của tôi cũng không phải là nhỏ...kể công tí thôi.

Image

Thường thì anh đi làm việc một mình. Vợ anh chỉ bay sang trước ngày show một ngày để đi coi show và đặc biệt là ngồi ngoài khán giả như mọi người. Hầu như chị chẳng bao giờ bước chân vào hậu trường sân khấu để lèm bèm nói chuyện với nghệ sĩ hoặc đứng lơ ngơ quanh quẩn khi không có phận sự. Tôi nghĩ đó là sự tự trọng và sự tế nhị của chị để yên cho anh chú tâm vào công chuyện.

Một hôm đang làm việc trong phòng bỗng anh ngưng lại nói "Cô ở đây đánh máy nốt đi anh chạy ra ngoài mua cái này một tí."

Thấy đang viết ngon trớn tôi nhăn mặt "Thôi đi đâu nữa anh, gần xong rồi... còn có năm tiết mục nữa... ở đây làm nốt đi."

"Anh chạy bộ sang bên kia đường mua mấy bình nước lọc rồi về lại ngay mà."

Tôi chỉ bình nước to tướng để ngay trên bàn cạnh đầu giường "Thì đây còn nước nè."

"Không anh mua thêm mấy bình để sẵn vì mai chị Diệp sang mà sợ cả ngày anh phải vào studio, chị ở trong phòng không có nước uống."

Anh lon ton bỏ ra ngoài trước khi tôi có dịp phản đối. Tôi ngồi thừ người trước computer vài giây rồi vươn vai đứng dậy bước ra ghế salon ngã người gác chân lên bàn thoải mái. Thôi anh nghỉ thì mình cũng nghỉ, ai dại gì làm việc một mình? Tôi nằm lơ ngơ liếc quanh căn phòng và nhận ra đàn ông khi đi travel gọn ghẽ và ít đồ hơn đàn bà nhiều. Các bà có thói quen đi ba hôm vác đồ cho một tháng. Mặc không hết để chật valise rồi lại phải mua thêm valise khác để chất những đồ shopping mới "thu nạp" được trong chuyến đi.

Tôi cầm remote control lên định bật T.V., thì bỗng mắt chạm phải một vật gây sự chú ý vì nó nằm ngoài khuôn khổ của căn phòng - nhất là căn phòng của Nguyễn Ngọc Ngạn. Một chiếc áo mầu hồng tươi treo trong tủ? Vì chỗ đó là góc tối bên cạnh buồng tắm nên tôi không để ý khi bước vào phòng. Tôi tiến lại nhìn kỹ. Chiếc áo đàn bà! Không phải chỉ một cái, mà cả tủ quần áo đàn bà được treo thẳng thắp! Ái chà...cái gì đây? Tôi biết cả tuần nay anh sang một mình vì anh vừa nói mai chị mới sang mà. Đầu óc tôi vừa lóe lên những tư tưởng "bất chính" thì anh bước vào tay khệ nệ ôm bốn bình nước lọc hảo hạng hiệu Fuji. Bị bắt quả tang đang soi mói tủ đồ của anh, tôi xấu hổ bèn chơi luôn thế "đánh phủ đầu."

"Ah...đồ bà nào đây?" Tôi reo lên đe dọa, "Em méc cho coi!"

Anh chắc miệng "Thì của bà Diệp chứ ai!"

Tôi càng ngạc nhiên hơn "Ủa...mai chị mới sang sao lại có đồ ở đây? Bộ có ai mới tặng đồ cho chị gởi anh trước sao?"

Anh lắc đầu thở ra "Đâu có...tại cô biết mà... anh có bao giờ muốn để chỉ bay một mình đâu, nhưng kỳ này bả không muốn sang sớm nên anh đành vác valise đi trước để đến ngày đi, bả chỉ tà tà tay không đi ra phi trường lên máy bay thôi." Tôi lặng người...wow...

Mà đúng vậy, tôi nhớ có lần anh đang đi show ở San Jose, bỗng Thúy Nga gọi gấp vì cần anh và tôi quay một đoạn kịch vui để bỏ vào cuốn DVD sắp ra. Từ San Jose bay về Quận Cam chỉ một tiếng. Hôm đó là Chủ Nhật, sáng thứ Hai anh có thể bay về và bắt đầu quay ngay. Anh ngần ngừ mãi rồi khất tới thứ Tư. Hỏi ra thì lý do là thứ Hai anh bay về Canada, thứ Ba lại từ Canada bay sang Mỹ, đến nơi đã chiều tối nên sáng thứ Tư mới quay được. Thứ Tư quay thì chỉ được hai ngày làm việc vì thứ Sáu tôi phải đi show. Sợ không đủ thì giờ, tôi thắc mắc không hiểu tại sao anh lại phải bay lòng vòng như vậy "Sao anh không bay thẳng về OC?"

"Tại lần này bà Diệp cũng muốn sang coi mình quay nên anh bay về rồi lại sang."

Tôi vẫn chưa hiểu "Thì anh bay về đây trước rồi chị Diệp từ Canada bay sang có gì đâu?"

Anh hơi lúng túng "Không...vì bả không bay đi xa một mình..."

Tôi lại chạm phải một ngạc nhiên mới, "Hả?...Bộ từ xưa đến nay chỉ chưa bao giờ bay đi đâu một mình sao??"

"Ừ...thường thì bả đi với anh..."

Đến đây tôi hết kiên nhẫn nhằn giọng, "Anh! Có nghĩa là anh bay 5 tiếng đi, 5 tiếng về chỉ để đón chỉ??? Anh à, đây là mình đi làm chứ đâu phải đi chơi đâu? Anh sang thứ Hai thì mình có dư dã thời gian. Anh sang thứ Tư nhỡ mình quay không kịp thì sao?" Thấy anh vẫn ngập ngừng, tôi nghĩ có lẽ vì anh "sợ vợ" nên tôi đề nghị "Hay anh không tiện nói với chị thì để em gọi nói với chị nha? Để lần khác đi đi...lần này sang làm gì? Có hai ngày làm việc đâu có gì vui..."

Anh lên giọng cắt ngang "Cô không hiểu! Bà Diệp có bao giờ thèm đi theo anh đâu! Mỗi lần đi show anh cầu bả đi theo bả còn không đi, nhưng lần này bả muốn coi anh quay là vì muốn make sure anh không quay cái gì quá đáng không hợp với image của anh..."

Anh càng chầm chập bênh vợ, tôi càng tấn công "Nói như anh là vì chị lo cho công việc của anh phải không? Vậy tại sao phải bắt anh bay về chỉ để rước chị sang? Tốn tiền, tốn sức...tốn thì giờ???"

Anh chắc lưỡi, "Cô lại hiểu lầm...bả đâu có bắt tôi bay về đâu...bả bay đi một mình được chứ..."

Tôi hất giọng thách thức "Vậy sao anh không để chị bay một mình đi?"

Im lặng một lúc...anh thở nhẹ ngượng ngùng "Tại tôi không nỡ."

Và đó có lẽ là một trong những câu "I love you" dễ thương nhất mà tôi từng được nghe.

(còn tiếp)

Kỳ Duyên

June 2010
TheSecret
 
Posts: 76
Joined: 05/14/2011

PostSat Jul 30, 2011 12:27 pm

Image

Tôi đã đọc bao nhiều bài tham khảo ý kiến các bà về những yếu tố cần thiết để được trở thành "Người Chồng Lý Tưởng" và hầu như sự chung thủy bao giờ cũng được nêu lên hàng đầu. Nói cách khác là không lăng nhăng mèo mỡ. Thống kê cũng cho thấy ngoại tình trong hôn nhân là lý do đưa đến ly dị nhiều nhất. Các cụ thời xưa còn cho rằng bao nhiêu tính xấu, tật xấu của các ông đều có thể tha thứ được miễn không dính vào gái. Chẳng thế mà các cụ vẫn thường dùng cái "nó không có gái" để làm câu an ủi... "Thôi...chồng nó chỉ mê đánh bài nhưng nó không mê gái là được rồi" hoặc "Cái thằng đó chỉ mỗi cái tật hay đánh vợ nhưng lại được cái rất đàng hoàng chẳn bao giờ mèo mỡ gái gẩm gì cả" (phải rồi ông này đàng hoàng lắm... chỉ muốn đánh một người đàn bà suốt đời... . "Puh leeze")

Nhạc Sĩ Hoàng Thi Thơ đã từng truyền lại kinh nghiệm sống của ông sau hơn 70 năm "ngang dọc giang hồ" khi tôi hỏi ông, "Chú à, chú nghĩ nếu người đàn ông có thể ngoại tình mà biết chắc (nhấn mạnh) là vợ mình sẽ không bao giờ biết được thì trong 100 người, bao nhiêu người sẽ ngoại tình?"

Ông lắc đầu chắt lưỡi, "Cháu ngây thơ quá. Vợ nó không biết hay vợ nó có biết thì 100 thằng...thằng nào cũng ngoại tình hết!"

Tôi chu môi quả quyết, "Nhưng chồng cháu thì không." Lúc đó tôi mới lập gia đình, còn đang trong thời kỳ hoa mộng...

Ông nhìn tôi thương hại, "Chồng cháu có, tại cháu không biết thôi."

Tôi khựng lại và có lẽ nét mặt thoáng hiện một sự hoảng hốt nào đó khiến ông dịu giọng an ủi "Cháu à, không phải riêng chồng cháu, mà đàn ông bảo đảm không có ai chung thủy suốt đời với một người đàn bà hết."

Chồng tôi, thì thú thật đến ngày nay tôi vẫn không biết...mà đã là quá khứ rồi biết làm gì? Ấy vậy mà chồng người khác thì tôi biết. Biết 100% thì không (cái đó chỉ có trời mới biết), nhưng tôi có thể bảo đảm 90%...thôi 80% cho chắc ăn...80% cũng quá tốt rồi! "Nói có sách, mách có chứng," một lần nữa tôi xin đưa ra lý do để đi đến kết luận này.

Giới nghệ sĩ rất nhỏ, chuyện gì thầm kín đến đâu, nhất là nếu chuyện đó xảy ra khi đi show hoặc giữa hai người nghệ sĩ, thì dần dà ai cũng biết. Nghệ sĩ như chim tung cánh khắp nơi, tuần này tụ với nhóm bên Mỹ, tuần sau nhập với nhóm bên Úc... Vì vậy, những tin hành lang được truyền đi rất mau và câu chuyện thường được bắt nguồn bằng một " lời thề long trọng."

"Ê...tui có chuyện này nói cho bà nghe mà bà phải thề là không được nói cho ai nghe nha?"

Rồi người nghe thứ nhất rỉ tai người nghe thứ hai "Ông ơi...có chuyện này động trời...mà ông hứa giữ kín ok...nói ra là đốt nhà, đốt cửa người ta đó!"

"Chà...chuyện gì mà quan trọng vậy?'

"Thì chuyện tuần trước đi show Bà A để chồng ở nhà, dẫn kép mới đi theo dấu trong phòng!"

"Xí...tưởng chuyện gì chứ chuyện đó thì tui nghe rồi!"

"Ủa sao ông biết hay vậy?"

"Thì Bà B kể cho tui nghe... phòng bả cạnh phòng Bà A nên bắt gặp hai người ôm nhau đi vào phòng"

"Mụ B kể cho ông nghe??? Trời...vậy mà khi kể cho tui nghe bả còn bắt tui thề là không được nói lại cho ai nghe...chán cái bà nhiều chuyện đó ghê!"

Thế là sau một vòng "cắt máu ăn thề" câu chuyện bí mật đó được viết thành bài "Có những niềm riêng mà ai cũng biết." Ayyyy (thở dài)...Bởi ...nếu nói nghệ sĩ nhiều chuyện thì không đúng ...phải nói là quá nhiều chuyện mới đúng!

Trong giới nghệ sĩ khi đã có tin đồn, nhất là nếu tin đồn đó được tồn tại lâu dài, thì không ít nhiều cũng có một chút sự thật. Chắc chắn phải có tí lửa mới có khói. Nhưng từ trước tới nay trong giới cũng như ngoài giới, tuyệt nhiên chưa có một lời đồn nào về Nguyễn Ngọc Ngạn với bất kỳ cô nào.

Trên sân khấu tôi vẫn thường chọc anh nào là già, nào là lùn và đôi khi còn "mé" là "gần đất xa trời rồi...mang về chỉ để nằm gãi lưng." Nhưng thật sự thì hai mươi năm trước, khi anh bước vào Thúy Nga ở lứa tuổi bốn mươn trông cũng còn...trai tráng lắm. Tôi có một bà cô họ đã từng xuýt xoa với tôi ngay trước mặt ông chồng: "Nguyễn Ngọc Ngạn là tiêu biểu cho người đàn ông hoàn toàn! Người trong mơ của mình đó... Đấy, trong mơ thì như vậy còn ngoài đời thì..." Bà chỉ thẳng anh chồng ngồi tiu nghỉu bên cạnh "như thế này nè!" Ouch!

Image
(all photos courtersy of John Dinh Vuong Nguyen)

Ngoài ra với địa vị của anh trong Thúy Nga, những người đi theo xin hỏi để được giới thiệu vào làm ca sĩ có quá nhiều. Nếu anh muốn lợi dụng tình cảm hoặc tiền bạc, anh không thiếu cơ hội. Bên Âu Châu, tôi đã từng chính mắt thấy một bà đưa cô con gái xinh như mộng ra phía sau sân khấu giới thiệu cho anh với lời gởi gấm "Tôi xin hoàn toàn giao cháu cho anh, nhờ anh mang về Mỹ và giới thiệu cháu vào Paris by Night." Tất nhiên đời nào anh giám đảm nhận món hàng "bomb nổ chậm" này?

Sự cám dỗ còn đến từ nhiều phía khác. Chẳn hạn như những dịp đi show ở các tỉnh nhỏ hẻo lánh bên Âu Châu. Xa gia đình, xa sự kềm tỏa của dư luận. Hoàn cảnh quá dễ dàng và thuận tiện cho những cuộc mạo hiểm một đêm - one night stand. Nhất là bầu show bên Âu Châu thường là những tay anh chị. Nghệ sĩ muốn món ăn chơi nào cũng có. Chỉ cần gật một cái là có người mang tới ngay ...free! Có lần sau show tôi thấy ông bầu cùng mấy đàn em bước vào phòng nghệ sĩ cười cười hỏi: "Sao anh Ngạn và các anh có mệt chưa? Chúng em có bố trí sẵn nhiều món ăn tuyệt vời...hehehe...các anh có muốn đi một vòng Frankfurt by Night cho biết không?" Tôi làm lơ như không hiểu. Sáng hôm sau gặp anh tôi dã lã hỏi thật tự nhiên, "Sao? Hôm qua đi ăn ngon không anh?" Anh trả lời thành thật, "Anh đâu có đi. Anh mang cơm về phòng, gọi cho Bà Diệp, rồi đi ngủ."

Thế giới nghệ sĩ được bao quanh bởi thế giới của những người làm tóc, làm makeup, làm bầu show, làm báo chí...v.v. Nói chung là những người "săn tin chuyên nghiệp." Chúng ta lại sống trong thời đại của internet, Youtube, Twitter, Facebook...chỉ cần một tấm hình chụp rất nhanh bằng chiếc phone nhỏ thì ngày hôm sau cả thế giới đều biết. Thế nhưng bao nhiêu năm nay chúng ta chưa hề biết đến một "sì căn đan" tình ái nào về Nguyễn Ngọc Ngạn cả. Vì thế nên khi tôi dám bảo đảm anh là người chồng chung thủy, không phải do tôi dựa trên những gì tôi thấy mà là những gì tôi không thấy, không nghe...

Lúc nào cũng thấy hai anh chị vui vẻ với nhau, tôi không khỏi tò mò hỏi: "Anh...có bao giờ anh và chị Diệp gây lộn lớn với nhau không?"

"Không."

"Anh với chị lấy nhau hai mươi mấy năm mà không gây lộn sao được??"

Image

"Thì tại bả chưa kịp la, anh đã run run bật khóc và thú tội rồi thì làm sao bả còn la được?" anh cười nói. Tôi bật cười theo và chợt nghĩ sống với một người có máu tếu để chọc mình cười suốt ngày cũng vui nhỉ?

"Nhưng anh à...em hỏi thật anh nè...anh là người nổi tiếng lại được đi khắp nơi một mình không có chị đi theo. Em chắc chắn là có nhiều cám dỗ...làm sao anh cầm lòng được...đàn ông mà?"

Suy nghĩ một lúc anh đáp: "Tại bà Diệp lấy anh từ lúc anh chưa nổi tiếng và còn rất nghèo."

Nghèo đến độ lần đầu tiên đưa chị đi chơi vườn hồng Victoria anh không đủ tiền mua vé vào cửa. Lần đó chị Diệp và mẹ từ bên Pháp sang Canada đi thăm mộ người anh. Qua một người bạn giới thiệu, anh được nhờ làm "tài xế" đưa hai người ra viếng mộ. Sau đó anh mời chị đi coi vườn hồng nổi tiếng ở Victoria. Đến đó phải đi bằng phà qua sông. Anh trả tiền phà xong là hết sạch tiền trong túi. Anh chưa đến vườn hồng đó bao giờ nên tưởng đó là một công viên cho mọi người dạo free. Ai ngờ đến nơi nó bắt mua vé vào cửa...nên...

"Nên sao nữa anh?"

"Nên hai người lại tà tà đi về chứ sao?"

"Rồi chị có nói gì không anh?"

"Không...bả chỉ cười thôi..."

Và có lẽ vì nụ cười đó mà hôm sau trước khi đưa chị và mẹ ra phi trường trở về Pháp anh hỏi cưới chị. Có nghĩa là chỉ quen mới một ngày rưỡi!!

"Rồi chỉ nói sao anh?? Có 'yes' không anh?" tôi tròn mắt hỏi.

"Bả chỉ cười cười gật đầu..."

Nghĩ chị cũng gan thật, mới gặp có một ngày đã "gật đầu." Liều hơn nữa là biết rõ anh chẳng có một xu dính túi. Anh kể, thời đó mới ra hải ngoại, con gái rất hiếm, huống chi chị Diệp hồi trẻ xinh vô cùng. Bây giờ chị vẫn là một trong những người có làn da đẹp nhất mà tôi từng thấy. Trắng, mịn và mỏng như trứng gà luộc, thoạt nhìn ai cũng tưởng là người Nhật. Với làn da đó lại thêm cặp mắt hai mí to, dáng người cao thon, và nụ cười tươi với hàm răng trắng đều, không trách hồi con gái chị có quá nhiều người theo đuổi. Dù vậy về đến Pháp chị vẫn chờ...

Image

Lúc chia tay anh hứa là một năm sau sẽ sang Pháp "rước em về." Nhưng năm sau anh không rời Canada được. Số là khi từ trại tỵ nạn bay sang Canada, chính phủ Canada cho anh mượn $700 đồng tiền vé máy bay, nay vì chưa trả được $700 đồng đó nên chính phủ Canada không cho anh rời nước sợ...chạy nợ! Năm sau không thấy "bóng anh sang" chị lại bay qua Canada chỉ để hỏi một câu: "Anh còn ý định lấy không?" Anh nói: "Có." Thế là chị lại "cười cười" trở về Pháp chờ tiếp...

Đến năm sau đó trả hết "nợ tình xa" cho chính phủ Canada xong, anh mới được xuất cảnh sang Pháp cưới vợ. Đám cưới vỏn vẹn mời hai bàn và đại diện nhà trai duy nhất chỉ một người - chú rể. Lấy xong, cả gia tài khổng lồ của anh chỉ còn đủ mua một vé máy bay một chiều đưa chị về Canada. Có lẽ vì sự thương yêu và tin tưởng tuyệt đối mà chị đã trao cho anh từ thưở hàn vi nên giờ này khi anh có địa vị, danh vọng và sự nghiệp anh đều dành hết cho chị từ tinh thần đến vật chất.

Về mặt tinh thần, tôi để ý bất cứ lúc nào đi ra đường anh cũng đi bên cạnh chị để chứng tỏ cho mọi người biết đây là "vợ tôi." Điều này khá trái ngược với phong cách của nghệ sĩ Việt Nam là không muốn khán giả biết mình đã có gia đình hoặc người yêu vì sợ "mất thần tượng." Tôi từng thấy một nam ca sĩ đang nắm tay vợ, nhưng vừa bước vào hội trường thì anh buông tay vợ ra và cô vợ cũng tự động đi lùi lại vài bước cách xa để anh đi một mình. Hoặc một cô ca sĩ đang đứng bán băng bên cạnh chồng nhưng khi khán giả hỏi: "Anh là gì của chỉ?" thì chính anh chồng vội trả lời: "Tôi chỉ đi theo phụ bán băng." Nhưng với anh thì không. Bao giờ khi có có chị bên cạnh anh đều chứng tỏ cho mọi người thấy chị là sự quan tâm hàng đầu của anh.

Về mặt vật chất thì từ khi lấy anh, chị chưa bao giờ phải đi làm - ngoài những việc part-time chị thích để tiêu khiển thời gian và mở mang trí thức như đọc và đề nghị những sách nên mua cho thư viện. Dù vậy tất cả tiền để dành về hưu, government's bond, saving accounts...v.v, anh đều để tên một mình chị. Tôi thắc mắc "Sao anh không đứng tên chung hai người như những vợ chồng thường?"

"Anh muốn cho bả yên tâm. Có nghĩa là nếu anh ra đi là đi tay trắng." Wow...

Qua câu chuyện này, tôi thấy rõ đàn bà con gái chúng ta không nên lấy cái "tiền" mà phải lấy cái "tình" để làm tiêu chuẩn khi lấy chồng . Vì khi có tình yêu thật sự thì giầu hay nghèo chúng ta vẫn kiếm được hạnh phúc.

Riêng tôi, thì khi anh hỏi: "Sao... lần này cô còn giám lấy chồng nữa không?"

Tôi cười trả lời nửa đùa nửa thật "Khi nào kiếm được một người như anh thì em lấy."

Anh gật gù "Được. Vậy cho cô một năm nữa. Nếu năm sau mà cô chưa kiếm được ai, tôi sẽ hy sinh gả... thằng Định con tôi cho cô."

Hết

Kỳ Duyên

July 2010
TheSecret
 
Posts: 76
Joined: 05/14/2011


Return to Truyện - Literature

Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 141 guests

cron