Tiếng Quảng Đông gọi là Phủ Pín Tành Liễu. Món cháo Cu Cọp này chỉ có ở Đài Loan, Hồng Kông, Quảng Châu. Người ta không bán trong các nhà hàng lớn, mà chỉ có ở các quán nhậu nhỏ nằm trong khu thịt rừng. Khi màn đêm buông xuống, khu phố chật chội, ồn ào này rực rỡ dưới muôn vạn ánh đèn, tiếng nói cười, la hét hoà lẫn với tiếng phổ ky gọi vọng vô nhà bếp đặt hàng, ai nấy cũng bận rộn, lăng xăng, đứng xa trông vào như một tổ ong mật lúc nha lúc nhúc, trong mùa cao điểm lấy mật về. Tiếng chén đũa va chạm nhau kêu lẻng kẻng, thực khách đang say sưa thưởng thức những món sơn hào hải vị của vùng này. Bạn hãy để ý nhìn ra cái bàn vuông nhỏ cạnh cửa ra vào sẽ thấy hai ba cái đầu tóc đen bù xù, mặt mũi thì hốc hác, xanh xao, đang cúi xuống xì xụp húp thố (cái thố nhỏ hơn cái chén một chút) cháo Cu Cọp còn bốc hơi nóng bay lên nghi ngút. Ngoài kia trời mùa thu, gió heo may lành lạnh thổi, trong này hơi nóng từ muỗng cháo Cu Cọp, có mùi tanh tanh, mằn mặn, lẫn với vài vị Thuốc Bắc đăng đắng, chạy theo thực quản, mang theo hơi nóng ấm dần xuống đến bao tử, làm thực khách cảm thấy khoan khoái, liếm môi nở nụ cười hân hoan nửa mừng rỡ, nửa cảm thấy tội lỗi ... mừng rỡ là vì trong chốc nữa đây hy vọng chứng bệnh liệt dương của mình sẽ nhờ thố cháo này mà hồi phục, còn cảm thấy tội lỗi là vì bởi sự yếu đuối của mình mà đành phải thịt cái ... của quí của chúa sơn lâm.
Món cháo Cu Cọp này nấu như thế nào ? Công dụng trị liệu của nó ra sao ? Xin quí vị hãy đọc tiếp.
Nhưng trước hết phải nói sơ qua về Con Cọp. Cọp chỉ còn sống ở 2 vùng trên thế giới : ở Á Châu và Siberia. Cọp Đực ở Á Châu nặng từ 180 kí lô đến 258 kí lô, Cọp vùng Siberia nặng đến 306 kí lô, vậy mà của quí của nó chỉ nặng khoảng 0,2 đến 0,3 kí lô ; có nghĩa là cái phần lòng thòng, nhỏ nhít này chỉ là một cơ quan không có lấy gì làm quan trọng đối với Cọp, kể về trọng lượng, lẫn cả công dụng. Vì ít khi được Cọp xài đến, bởi vậy cho nên sức nặng của nó mới không có gì đáng kể so với trọng lượng của thân mình Cọp. Sau khi thẻo được cái của quí này các tay buôn Cu Cọp mừng quýnh vội vã đem về bán lại cho các nhà hàng với giá khoảng 5 ngàn USD một củ. Tại đây đầu bếp chuyên nghiệp sẽ cẩn thận lột da cạo lông cho thật sạch, rửa cho hết mùi khai nồng nặc cả mấy chục năm trời không tắm rửa của chúa sơn lâm, xong rồi nhúng vào nồi nước đang sôi sùng sục, cho cái phần lủng lẳng này co cứng lại ; rồi lấy ra cắt thành từng cục nho nhỏ, bỏ hết vào nồi hầm với Thuốc Bắc gồm có các vị thuốc : Cẩu Kỹ, Hoài Sơn, Đản Sâm, Bá Kích Thiên, Đỗ Trọng ... Đến ngày hôm sau, họ đổ chung vào nấu với một nồi cháo to tướng chia ra chừng 300 thố ; mỗi thố bán ra 20 USD. Có người ăn một thố ; có người xơi một lượt 2, 3 thố, có người ráng trợn trắng nuốt luôn cả 5 thố. Vậy mà đến khi hữu sự thì vẫn ... ỉu xìu. Có người thắc mắc bèn hỏi : Tại sao ?
Theo nguyên lý cơ bản của y học Đông Phương thì : ăn gì bổ nấy. Nếu yếu gan thì ăn gan, nếu yếu thận thì ăn thận, nếu yếu tim thì ăn tim, muốn bổ óc thì ăn óc, còn yếu chim thì ăn ... chim. Y học tây phương hầu như cũng công nhận điều này, chẳng hạn như ta có thuốc bổ gan làm bằng tinh chất trích từ gan ... Với khái niệm tổng quát, đơn giản trong việc trị liệu như vậy trong đầu, và với nhận thức rằng đâu có con vật nào mạnh khoẻ bằng Con Cọp, nên người ta lý luận rằng nếu đớp được của quí của Con Cọp thì người ta sẽ mạnh như Cọp trong ... chốn phòng the. Nhưng thử hỏi mấy ai đã biết được chuyện phòng the của Cọp ? Bởi vậy nên có ăn cả nồi cháo Cu Cọp thì cũng vẫn không có công hiệu gì ?
Muốn biết chuyện phòng the của Cọp, ta phải tìm hiểu về đời sống hàng ngày của Con Cọp, để có dịp rình rập coi Cọp chuyện ấy của chúa sơn lâm. Ngày nay nhờ sự tiến bộ vượt bực của khoa học kỹ thuật nên sự nghiên cứu này không còn khó khăn, người ta đã bắn những mũi thuốc mê làm cho Cọp ngủ im, để các nhà nghiên cứu đến kề bên Cọp khám nghiệm, lấy mẫu máu, sau đó đeo vào cổ Cọp một cái vòng có gắn radio để Cọp đi đến đâu thì họ có thể theo dõi đến đấy, kể cả đặt những máy quay phim tự động trong chốn phòng the của Cọp, hay dùng những ống kính tầm xa (Tele lens) theo dõi. Nhờ vậy mà ta đã biết rất nhiều về Cọp.
Cọp là con vật thích sống lẻ loi một mình. Mỗi một Con Cọp thống lĩnh một giang san rộng lớn, ranh giới post code của nó được đánh dấu bởi nước tiểu nồng nặc của Cọp (Cọp cũng tiểu vào các gốc cây như chó). Trong những Con Cọp mà người ta đã gắn radio theo dõi thì lãnh thổ của mỗi con đo được từ 65 đến 647 KM2. Nếu có một Con Cọp nào khác xâm nhập vào giang sơn của nó thì cuộc chiến sẽ bùng nổ rất khốc liệt, đẫm máu, có khi phải tử vong, vì vậy Cọp thường chỉ ở trong lãnh thổ mình suốt cả đời. Đời sống của Cọp kéo dài khoảng 20 năm, Cọp Đực tiếng Anh gọi là Tiger, Cọp Cái là Tigress, Cọp Con là Cub.Cọp Cái mang bầu chừng 100 ngày thì đẻ, mỗi lứa từ 1 đến 6 con, thường thì chỉ có từ 2 đến 3 con. Khi mới sanh ra thì Cọp Con yếu ớt chưa mở mắt và không có răng (dễ thương y như mèo con). Chỉ có phân nửa số Cọp Con sanh ra là có hy vọng sống được đến một tuổi, phần lớn đều chết vì bệnh tật, đói, lạnh ; ngay cả bị mấy con thú nhỏ khác ăn thịt. Khi được một tuổi thì Cọp bắt đầu theo mẹ tập đi săn ; đến khoảng 18 tháng thì Cọp có thể tự kiếm ăn một mình được và khi đó là lúc Cọp Con bị mẹ đuổi đi.
Tôi được dịp xem một đoạn phim quay về cảnh biệt ly này trông thật não lòng : Cọp mẹ ngồi trên mỏm đá cao gầm gừ từng tiếng ... à ... ùm ... à..ùm ,.. à ... ùm, khuấy động cái tĩnh mịch của rừng già lúc hoàng hôn, như các bà mẹ quê hiền lành nức nở tiễn con lên đường tòng quân. Nhưng bà mẹ Cọp thì không rơi lệ, bà tuy đau lòng nhưng rất hãnh diện nhìn đứa con khoẻ mạnh, oai hùng đang khuất dần trong lùm cây ngọn cỏ, dưới ánh tà dương. Nhìn bóng con nhỏ dần mà Cọp mẹ nghe như đâu đây có bản nhạc xưa vọng về ... Rồi con lớn khôn, hai mươi tuổi đời như mẹ ngày nay ... Phải, như mẹ ngày nay, con sẽ là chúa sơn lâm ngự trị cả một khu rừng già ở một vùng xa xôi nào đó, con sẽ tiếp nối truyền thống oai hùng của loài Cọp, chỉ một thân đơn độc, vượt biên đi chinh phục khắp rừng xanh, chỉ một mình con thôi đủ làm rạng danh cho dòng giống ... Cọp. Còn chú Cọp Con thì bịn rịn, cất những bước chân chậm rãi nặng nề, đầu hơi cúi xuống nhìn những cành cây khô giòn gãy răng rắc dưới bước chân mình mà nghe như tiếng nức nở vang lên tận đáy lòng. Thỉnh thoảng chú quay lại nhìn mẹ, nhìn quanh khu rừng kỷ niệm một lần cuối, rồi lại thêm một lần cuối nữa ... Hình bóng Cọp mẹ thân yêu đang nhạt nhoà trong ánh nắng chiều buồn, người mẹ thân yêu nuôi dưỡng, đùm bọc chú đến ngày khôn lớn hôm nay ; khu rừng quen thuộc có nhiều cây cao và bóng mát mà chú chơi giỡn hàng ngày, chốc nữa đây chỉ còn là dĩ vãng, cả đời chú sẽ không bao giờ còn được gặp lại. Chú buồn như cảm giác của những người tỵ nạn Boat People, lúc vượt biên, đứng trên be thuyền rẽ sóng lướt ra biển đen, khi mặt trời đang từ từ tắt nắng, nhìn lại quê hương đang nhỏ dần, mờ dần, tối dần, quê hương thương yêu ấy sẽ vĩnh viễn rời xa, sẽ không bao giờ mình còn có dịp quay trở lại, chú thấy như đứt từng khúc ruột. Ôi ! cảnh biệt ly nào mà không khỏi não lòng ... Biệt ly, ai khéo gieo chi lên bao mái đầu xanh ... Nhưng chú ý thức rằng mình đang mang nặng trên vai hành trang là sự hãnh diện của giống nòi, chú phải tiếp tục cái sứ mạng thiêng liêng của ông cha đó, không nên để những tình cảm yếu đuối làm chùn bước chân ... Ánh nắng hoàng hôn chỉ còn lại là những tia sáng yếu ớt sau cùng, một vài tiếng chim hót cuối ngày từ cánh rừng xa vọng lại, cây rừng xào xạc run theo hướng gió chiều, mang theo tiếng ... à ...ùm ... à ... ùm ... à ... ùm, văng vẳng bên tai, như tiếng trống vang lừng, thúc giục, tiễn quan với quân lên đường ... của thuở xa xưa nào đó, khuyến khích chú mạnh dạn bước về đàng trước.
Thông thường thì Cọp biết được người bạn láng giềng mình là ai, và thường thì bạn láng giềng của Cọp Đực là cô Cọp Cái. Cọp Cái trưởng thành lúc 3 tuổi rưỡi đến 4 tuổi. Trong chuyện gối chăn, Cọp Cái luôn luôn là người chủ động, chỉ khi nào Cọp Cái gầm lên ... lời yêu đương mời gọi, thì Cọp Đực mới dám lại gần để tính chuyện mây mưa. Nhưng đối với Cọp chuyện ái ân không xảy ra dễ dàng như những loài khác, mà phải qua nhiều cuộc thử thách cam go. Khoảng hai năm Cọp Cái mới thốt lên tiếng gọi ... mình ơi ! ! ! mình ơi ! ! ! mình ơi ! ! ! ( ... à ... ùm ... à ... ùm ... à ... ùm ) một lần.
Nghĩa là sau khi đã tiễn chú Cọp Con ra đi chừng một thời gian ngắn, khi nhìn quanh rừng sâu thăm thẳm, nàng thấy chỉ còn lại là sự quạnh hiu, lẻ loi của người thiếu phụ trẻ đẹp, cô đơn một bóng giữa rừng già ; lòng nàng chợt dâng lên nỗi buồn cho số kiếp không may làm ... Cọp. Làm thân Con Cọp vì bị mang tiếng hung dữ nên suốt đời phải chịu cảnh đơn côi (có nhiều cô sanh nhằm tuổi Con Cọp nên cũng dễ bị ... cô đơn, lẻ bóng. Âu cũng là số trời !). Tuy nhiên, nếu biết tìm đến bác sĩ thẩm mỹ để sửa đôi mắt Cọp lại thành đôi mắt nai Bambi của cô công chúa Bạch Tuyết, rồi gặp mấy chú nai tơ khác thì cứ chớp lia, chớp lịa, thì có hy vọng cải được số trời ! Có khi khát nước, nàng rảo bước chân nhẹ nhàng đi xuống bên dòng suối mơ, khi đến gần, nàng nghe tiếng nước róc rách vang lên những lời than thở chảy qua những gành đá đóng đầy rong rêu từ vạn cổ, pha lẫn tiếng gió rừng buồn bã lồng lộng giữa trời đêm, lá cây rừng xào xạc như tiếng thở dài não nuột tận đáy lòng Cọp.
Nàng thấy ghen tương với các cô sơn nữ sống trong các bản ven rừng, thường làm bộ ra bờ suối tắm dưới ánh trăng, thực sự là chỉ để hò hẹn, chơi giỡn với tình nhân ; còn nàng thì lúc nào cũng xuống suối côi cút một bóng, một mình, chỉ có vầng trăng lẻ loi trên cao với rừng đêm âm u lạnh lẽo, dệt thành những lời thơ buồn tha thiết ... như cõi lòng cô phụ của nàng. Sau khi uống vội vài ngụm nước ngọt ngào, mát lạnh, nhìn bóng mình với bóng trăng đang tan vỡ trong lòng suối, vỡ tan nhanh như kiếp phù du của cuộc đời, có đó rồi mất đó như ánh sao băng trong cõi tạm bợ này. Nàng thừ người ra nghĩ ngợi, tư lự : Hay là để bù đắp lại nỗi đơn côi một mình trong rừng vắng, thì chi bằng ta đẻ thêm một vài thằng cu tí cho vui vẻ với rừng khuya ... Chỉ khi đó thì Cọp Cái mới nghỉ đến chuyện ái ân, và chỉ khi đó Cọp Đực mới dám đến gần. Tuy là chúa sơn lâm, nhưng Cọp Đực không dám sàm sỡ, nhảy vô làm càn, vì sức khoẻ của nữ chúa sơn lâm cũng không kém chàng là bao. Cọp Đực phải đi vòng quanh, ve vãn, gầm gừ cố dùng cái cổ họng khàn khàn như vịt thốt ra những lời đường mật yêu thương ... có khi mất đến cả ngày. Cọp Cái cứ nằm im như một thục nữ diệu hiền, lim dim đôi mắt dưới làn mi cong vút quan sát, nếu thấy chàng quả thật là trai anh hùng, là đấng trượng phu, thì nàng ra dấu cho chàng ... leo lên. Nhưng đừng có tưởng bở, thình lình nàng sẽ gầm lên, quay ngược lại dơ cao bàn tay ngà ngọc ... đầy móng vuốt nhọn liễu, bén như dao tát thẳng vào mặt chàng, có lẽ để thử xem võ nghệ chàng đến đâu ? có đáng để cho em trao thân ... Cọp không ? Phần lớn Cọp Đực đều có kinh nghiệm nên đã phòng thủ sẵn, vội vàng phóng chạy ra xa, vì nếu để bàn tay dịu hiền của người đẹp nựng vào má thì nếu không mù mắt thì cũng mang thẹo suốt đời. Đôi khi cũng có một vài Con Cọp Đực chậm chân, hay vì thiếu kinh nghiệm, lãnh đủ cái tát trời giáng vào mặt, vêu cả má, ê cả hai hàm răng. Tuy nhiên dù là một mãnh tướng dữ dằn, dù là bị tát trúng đau thấu trời xanh, chàng cũng không quên lối nịnh đầm : không bao giờ đánh lại người đẹp, dù chỉ đánh bằng một đoá hoa hồng. Cứ thử thách như vậy năm lần bảy lượt cuối cùng nàng mới chịu trao thân.
Không khó khăn làm sao được ! Vì nàng biết chắc rằng sau phút giây ân ái ngắn ngủi đó chàng sẽ quất ngựa truy phong, bặt tăm bặt tích như bao nhiêu thằng đàng ông sở khanh, khốn nạn trước đây, không bao giờ quay trở lại, không bao giờ nghĩ đến bổn phận làm cha, đến trách nhiệm nuôi nấng con thơ ; bỏ mặc cho nàng ôm bụng bầu thui thủi suốt ba tháng trời, giữa chốn rừng xanh, không ai bên cạnh chăm sóc, chẳng ai tiếc lời hỏi han ; đến chừng nở nhuỵ khai hoa thì chao ôi ! ! ! nàng sẽ là một ... single mum ... Cọp, lang thang suốt ngày nuôi mấy đứa nhóc tì thêm 18 tháng trời.
Qua những cuộc quan sát, theo dõi, người ta nhận thấy đời sống phòng the của Cọp nghèo nàn, ỉu xìu, không có liên quan gì đến tướng mạo oai nghi, lẫm liệt bên ngoài của chúa sơn lâm. May mắn lắm thì phải 1, 2 năm chàng mới có dịp sử dụng võ khí có một lần ; thời gian mây mưa thật sự thì chẳng kéo dài được bao lâu, mà lòng thì lúc nào cũng hồi hộp, lo sợ, chân cẳng thì cứ sẵn sàng nhảy xa tránh né, kẻo cái bàn tay lông lá của nàng với móng vuốt nhọn liễu, tát vào mặt thì ân hận suốt đời. Ngày thường Cọp Đực cũng đâu có dám đến gần ve vãn Cọp Cái, nhất là những lúc nàng đang mang bầu, tính tình quạu quọ, nóng nảy, hay bận bịu nuôi con. Khi nhìn lũ trẻ thơ vô tội ... không cha, quấy phá bên cạnh mà lòng nàng không ngớt oán hận phường sở khanh bội bạc, chỉ lén giở trò ong bướm, rồi trốn tránh bổn phận làm cha, do đó nàng sẽ dữ ... hơn Cọp nếu không may cho tên đực rựa nào dám bén mảng đến gần giở lời ghẹo nguyệt trêu hoa. Bởi vậy trong lúc này không có Con Cọp Đực nào mò tới, vì nàng sẽ sẵn sàng trừng trị thẳng tay lũ đàn ông sở khanh khốn nạn, mà nàng nghĩ tất cả đều là ... cá mè một lứa như nhau.
So sánh với Chuột, Cọp quả thật thua xa trong việc truyền giống, vì Cọp phải đợi đến 3, 4 tuổi mới trưởng thành. Chuột nhắt thì sau khi chào đời có 45 ngày là đã biết mùi ân ái. Lúc vừa mới sanh ra một lũ con từ 4 đến 7 đứa còn đỏ hon hỏn là Chuột vội vàng hưởng thú mây mưa, do đó cứ khoảng 20 đến 30 ngày là cô sanh ra thêm một lũ nhóc tì (đúng là đồ ... đẻ như Chuột ). Vì vậy bổn phận Chuột đực là phải phục vụ liên tục, không kể đêm ngày. Làm việc quá độ như vậy, nên cơ quan sinh dục của Chuột đực rất to, nó chiếm gần 5 % trọng lượng cơ thể, có nghĩa là nếu con Chuột nặng bằng Con Cọp 200 KG, thì cơ quan sinh dục của nó nặng khoảng 10 kí, tương đương với 2 trái bưởi ... Biên Hoà. Có lẽ vì giỏi trong việc sinh con đẻ cháu, nên Chuột mới được xếp hàng thứ nhất trong 12 con giáp chăng ? Còn chúa sơn lâm chỉ được có tướng mạo dữ dằn bên ngoài, chứ thật ra chuyện kia không có gì đáng kể, nên phải khép nép đứng vào hàng thứ ba.
Nếu bạn muốn chống bịnh liệt dương, mà đi ăn Cháo Cu Cọp, thì kể như ... trao duyên nhằm tướng cướp. Vì nếu ăn xong mà giống được như Cọp trong việc ái ân, thì mỗi một, hai năm bạn chỉ được phép xử dụng cái vũ khí rỉ sét đó có một lần ... Nhưng đứng về phương diện y khoa thì cách ăn cháo này không ích lợi chi cả ; vì chất kích thích tố sinh dục đực (Testosterone) được tổng hợp từ hai dịch hoàn, mà nếu trụng nước sôi, hay nấu lên, thì nó sẽ bị phá huỷ ngay đâu có còn xài được, mà nếu có nuốt được chất testosterone vào trong bụng thì nó cũng bị chất acid trong bao tử phân huỷ tiêu tan, thành những phân tử amino-acid nho nhỏ, không có công hiệu gì. Còn theo Đông y thì sao ? Chúng tôi tìm đến thỉnh ý Đông Y Sĩ Trần Phước Thăng, tại Trung Hoa Dược Hãng, ở HayMarket, Sydney. Theo Đông Y Sĩ Trần Phước Thăng thì muốn chữa chứng bịnh liệt dương ta phải dùng các vị thuốc bổ thận tráng dương như : Cam Kỳ, Cẩu Kỹ, Phục Thận, Ngọc Tùng Dung, Quang Diễn Liên, Kim Anh Tử, Hoài Sơn, Lão Thục Địa. Còn món Cháo Cu Cọp thì họ cũng dùng vài vị thuốc này mà thôi, thật sự cái của quí của Con Cọp chỉ dùng như là đòn tâm lý, dụ khị người ta chứ không có công dụng trị liệu gì.
Nếu mà ăn chim của Cọp mà được như Cọp, thì sao quí vị không ăn chim của ... Chuột, có phải là hay hơn không ? Cứ mỗi ngày rình bắt vài con Chuột, thẻo cái đó ra mà chấm nước mắm nêm nhậu với vài lon bia Toohey thì dù không có lợi cho bạn thì cũng có lợi cho hàng xóm, khỏi bị Chuột phá phách.
Ngày nay món Cháo Cu Cọp đã bị cấm, cũng bởi do sự tin tưởng sai lầm của con người mà khiến cho Cọp gần như bị tuyệt chủng. Trên đời này ai cũng có nhược điểm và yếu điểm, không có ai mạnh về mọi mặt, mà cũng không có ai yếu về mọi mặt. Con Cọp nó mạnh về thể xác, về sự hùng dũng, thì đương nhiên nó phải yếu trong chuyện gối chăn. Nếu bạn yếu về điểm này, thì biết đâu bạn chẳng mạnh về điểm khác ? Hãy vui lên bạn nhé, chúc bạn khoẻ như ... Cọp.
BS Liêu Vĩnh Bình