Người Chồng Lý Tưởng
Posted: Sat Jul 30, 2011 12:22 pm
Người Chồng Lý Tưởng (Part 1) - by Kỳ Duyên
"Người Chồng Lý Tưởng" - Từ trước tới nay tôi vẫn nghĩ đây là một nhân vật huyền thoại trong truyện cổ tích như "Tề Thiên Đại Thánh," "Công Chúa Bạch Tuyết"...v.v. Một cấu kết phong phú của óc tưởng tượng. Mỗi lần nghe đến, nhất là từ miệng những cô dâu mới, tôi thường nhếch mép cười thầm "Hoang Đường!" Thế mà... "linh vật" đó có thật ngoài đời đó quý vị ơi! Tôi biết...vì tôi đã gặp rồi! "Người Chồng Lý Tưởng"...bằng xương bằng thịt hẳn hòi! (Chỉ tiếc rằng người đó không phải là chồng tôi...sighhhh...)
Chắc quý vị đang nao núng muốn biết nhân vật đó là ai? Mà tôi nói ra thì quý vị sẽ còn ngạc nhiên hơn nhiều, vì nhìn bề ngoài anh ta không có vẻ gì là "Người Chồng Lý Tưởng" cả. Tướng anh nghiêm nghị, mặt anh lãnh đạm và cứ mở miệng ra là đả phá phái nữ, chọc ghẹo đàn bà. Nghe tả đến đây thì chắc quý vị đoán là ai rồi. Đúng vậy! Người đó không ai khác hơn là "Người Đàn Ông Đứng Bên Tôi" suốt 20 năm qua. "Xin hân hạnh giới thiệu đến quý vị...Người Chồng Lý Tưởng Nguyễn Ngọc Ngạn!" (Ấy...ấy...quý vị khoan bỏ về... ở đây nghe tôi kể nốt câu chuyện đã...)
Nguyễn Ngọc Ngạn này không phải là Nguyễn Ngọc Ngạn mà quý vị biết trên sân khấu, một "Hội Trưởng Hội Sợ Vợ," một người đã từng tuyên bố là có kề dao vào cổ cũng không bao giờ thốt lên ba chữ "I love you" với vợ. "Người Chồng Lý Tưởng" Nguyễn Ngọc Ngạn mà tôi biết gần như hoàn toàn trái ngược với hình ảnh mà anh tự tạo cho mình. Người Chồng này không sợ vợ tí nào, chẳng qua là anh chìu vợ, vì yêu vợ...yêu lắm lận.
Tôi biết được điều này không phải vì anh tâm sự với tôi. Thật ra tôi chưa từng nghe anh nói anh yêu vợ bao giờ. (Theo kinh nghiệm cho thấy những ông đi đâu cũng tuyên bố "yêu vợ...thương vợ...vợ là nhất..." thường là những ông có nhiều mặc cảm tội lỗi. Các bà, các cô hãy đề cao cảnh giác nếu bỗng dưng thấy chồng mình quá ngọt ngào và nhất là khen ngợi mình trước đám đông). Tôi biết tâm tình của anh vì tôi làm việc gần gũi với anh và tôi quan sát những cử chỉ nhỏ mà đôi khi anh cố tình che dấu. Để tôi kể cho quý vị nghe tại sao tôi đi đến kết luận anh là "Người Chồng Lý Tưởng."
Chị Diệp và Anh Ngạn
Khi đi xa bao giờ anh cũng gọi về cho vợ. Điều này không phải là chuyện dễ vì anh chỉ mới dùng cell phone cách đây khoảng nửa năm. Nhưng trước đó thì đi đâu cũng phải mượn phone, kiếm phone gọi về. Có lần đi show bên Đức ở nhà bầu show (một bầu show nổi tiếng là keo kiệt). Vì sợ nghệ sĩ bên Mỹ/Canada sang ở nhà dùng phone gọi long distance về thăm gia đình, bà bầu này bèn khóa luôn phone lại. Có nghĩa là ở ngoài gọi vào được còn ở trong không thể gọi ra - "nội bất xuất, ngoại cứ nhập."
Quý vị thử hình dung tháng 12 bên Đức lạnh buốt giá với những cơn gió tạt như roi quất mang nhiệt độ không khí xuống mười mấy độ âm như chơi. Thế mà trên con đường băng đá từ khu trung cư đưa ra thành phố ngày ngày vẫn có bóng một "Văn Nhân," tóc phủ hoa tuyết, khói mờ hơi thở, lặng lẽ lê bước ra đến đầu ngõ đường lớn để dùng điện thoại... công cộng... gọi về cho vợ. Mà trước khi gọi phải đi đổi đầy một túi tiền cắc, vì "Văn Nhân" này quen sống trong rừng, không biết dùng credit card để gọi điện thoại viễn liên (và lúc đó cũng chưa có V247 "Thẻ điện thoại Ông Ngạn") nên cứ mỗi 5 phút lại phải đút tiền cho máy nhai. Thảm không?
Mà đâu phải có chuyện gì quan trọng để nói đâu? Lâu lâu tôi được nghe lóm một vài câu khi làm việc cạnh anh, "Diệp à... (sau hơn hai mươi mấy năm lấy nhau anh vẫn gọi vợ bằng tên...awweee...) anh với Duyên viết gần song script rồi bây giờ ông Lai tới đón đi ăn." Ăn xong, vừa về tới phòng, lại "Diệp à...ừ mới đi ăn về, làm việc tí nữa đến khoảng 5 giờ anh vào rạp coi rehearsal." Tối về lại "Diệp à...anh coi tụi nó tập nhưng anh chưa bằng lòng vì tụi nó sửa kịch bản, cương bậy nhiều quá..." Cứ thế thôi mà "Diệp à" cả ngày không biết đến bao nhiêu lần!
Hình như chuyện lớn chuyện nhỏ gì anh đều kể cho vợ nghe. Một vài lần đi trên xe bus chung với nghệ sĩ, tôi thấy hai người cứ rũ rĩ, rù rì thầm thì với nhau suốt chặng đường. Không biết nói gì mà nhiều thế? Theo kinh nghiệm của tôi thì vợ chồng lấy nhau hai năm là đã hết chuyện mới để nói rồi. Cũng may giọng "đọc truyện ma" của anh đều đều liu riu từ hàng ghế bên cạnh ru tôi ngủ được một giấc ngon lành... chỉ lâu lâu bị đánh thức bởi những tiếng cười khúc khích của chị chen lẫn giữa câu chuyện.
Thoái quen của chúng tôi mỗi khi soạn chương trình là anh bay từ Canada sang trước ngày show một tuần rồi tôi đến phòng hotel của anh làm việc. Ở hotel yên tĩnh, tiện nghi và khi cần đi đâu như lên đài radio hoặc đi họp gấp với đạo diễn, thì ban tổ chức có thể đến ngay hotel bốc chúng tôi cùng đi vì văn phòng Thúy Nga chỉ cách đó độ mười phút. Ở hotel còn có cái tiện nữa là khi cần kiếm anh có thể gọi điện thoại vì như đã thưa trước, anh chỉ mới có cell phone cách đây không lâu. Không những thế, anh tôi đến giờ vẫn chưa biết dùng computer và không có email (đã gọi là người sống trong rừng mà...) vì vậy bao giờ tôi cũng phải vác theo laptop và giữ vai trò thư ký để đánh script hơn 20 năm nay. Để có được bản thảo chương trình công lao của tôi cũng không phải là nhỏ...kể công tí thôi.
Thường thì anh đi làm việc một mình. Vợ anh chỉ bay sang trước ngày show một ngày để đi coi show và đặc biệt là ngồi ngoài khán giả như mọi người. Hầu như chị chẳng bao giờ bước chân vào hậu trường sân khấu để lèm bèm nói chuyện với nghệ sĩ hoặc đứng lơ ngơ quanh quẩn khi không có phận sự. Tôi nghĩ đó là sự tự trọng và sự tế nhị của chị để yên cho anh chú tâm vào công chuyện.
Một hôm đang làm việc trong phòng bỗng anh ngưng lại nói "Cô ở đây đánh máy nốt đi anh chạy ra ngoài mua cái này một tí."
Thấy đang viết ngon trớn tôi nhăn mặt "Thôi đi đâu nữa anh, gần xong rồi... còn có năm tiết mục nữa... ở đây làm nốt đi."
"Anh chạy bộ sang bên kia đường mua mấy bình nước lọc rồi về lại ngay mà."
Tôi chỉ bình nước to tướng để ngay trên bàn cạnh đầu giường "Thì đây còn nước nè."
"Không anh mua thêm mấy bình để sẵn vì mai chị Diệp sang mà sợ cả ngày anh phải vào studio, chị ở trong phòng không có nước uống."
Anh lon ton bỏ ra ngoài trước khi tôi có dịp phản đối. Tôi ngồi thừ người trước computer vài giây rồi vươn vai đứng dậy bước ra ghế salon ngã người gác chân lên bàn thoải mái. Thôi anh nghỉ thì mình cũng nghỉ, ai dại gì làm việc một mình? Tôi nằm lơ ngơ liếc quanh căn phòng và nhận ra đàn ông khi đi travel gọn ghẽ và ít đồ hơn đàn bà nhiều. Các bà có thói quen đi ba hôm vác đồ cho một tháng. Mặc không hết để chật valise rồi lại phải mua thêm valise khác để chất những đồ shopping mới "thu nạp" được trong chuyến đi.
Tôi cầm remote control lên định bật T.V., thì bỗng mắt chạm phải một vật gây sự chú ý vì nó nằm ngoài khuôn khổ của căn phòng - nhất là căn phòng của Nguyễn Ngọc Ngạn. Một chiếc áo mầu hồng tươi treo trong tủ? Vì chỗ đó là góc tối bên cạnh buồng tắm nên tôi không để ý khi bước vào phòng. Tôi tiến lại nhìn kỹ. Chiếc áo đàn bà! Không phải chỉ một cái, mà cả tủ quần áo đàn bà được treo thẳng thắp! Ái chà...cái gì đây? Tôi biết cả tuần nay anh sang một mình vì anh vừa nói mai chị mới sang mà. Đầu óc tôi vừa lóe lên những tư tưởng "bất chính" thì anh bước vào tay khệ nệ ôm bốn bình nước lọc hảo hạng hiệu Fuji. Bị bắt quả tang đang soi mói tủ đồ của anh, tôi xấu hổ bèn chơi luôn thế "đánh phủ đầu."
"Ah...đồ bà nào đây?" Tôi reo lên đe dọa, "Em méc cho coi!"
Anh chắc miệng "Thì của bà Diệp chứ ai!"
Tôi càng ngạc nhiên hơn "Ủa...mai chị mới sang sao lại có đồ ở đây? Bộ có ai mới tặng đồ cho chị gởi anh trước sao?"
Anh lắc đầu thở ra "Đâu có...tại cô biết mà... anh có bao giờ muốn để chỉ bay một mình đâu, nhưng kỳ này bả không muốn sang sớm nên anh đành vác valise đi trước để đến ngày đi, bả chỉ tà tà tay không đi ra phi trường lên máy bay thôi." Tôi lặng người...wow...
Mà đúng vậy, tôi nhớ có lần anh đang đi show ở San Jose, bỗng Thúy Nga gọi gấp vì cần anh và tôi quay một đoạn kịch vui để bỏ vào cuốn DVD sắp ra. Từ San Jose bay về Quận Cam chỉ một tiếng. Hôm đó là Chủ Nhật, sáng thứ Hai anh có thể bay về và bắt đầu quay ngay. Anh ngần ngừ mãi rồi khất tới thứ Tư. Hỏi ra thì lý do là thứ Hai anh bay về Canada, thứ Ba lại từ Canada bay sang Mỹ, đến nơi đã chiều tối nên sáng thứ Tư mới quay được. Thứ Tư quay thì chỉ được hai ngày làm việc vì thứ Sáu tôi phải đi show. Sợ không đủ thì giờ, tôi thắc mắc không hiểu tại sao anh lại phải bay lòng vòng như vậy "Sao anh không bay thẳng về OC?"
"Tại lần này bà Diệp cũng muốn sang coi mình quay nên anh bay về rồi lại sang."
Tôi vẫn chưa hiểu "Thì anh bay về đây trước rồi chị Diệp từ Canada bay sang có gì đâu?"
Anh hơi lúng túng "Không...vì bả không bay đi xa một mình..."
Tôi lại chạm phải một ngạc nhiên mới, "Hả?...Bộ từ xưa đến nay chỉ chưa bao giờ bay đi đâu một mình sao??"
"Ừ...thường thì bả đi với anh..."
Đến đây tôi hết kiên nhẫn nhằn giọng, "Anh! Có nghĩa là anh bay 5 tiếng đi, 5 tiếng về chỉ để đón chỉ??? Anh à, đây là mình đi làm chứ đâu phải đi chơi đâu? Anh sang thứ Hai thì mình có dư dã thời gian. Anh sang thứ Tư nhỡ mình quay không kịp thì sao?" Thấy anh vẫn ngập ngừng, tôi nghĩ có lẽ vì anh "sợ vợ" nên tôi đề nghị "Hay anh không tiện nói với chị thì để em gọi nói với chị nha? Để lần khác đi đi...lần này sang làm gì? Có hai ngày làm việc đâu có gì vui..."
Anh lên giọng cắt ngang "Cô không hiểu! Bà Diệp có bao giờ thèm đi theo anh đâu! Mỗi lần đi show anh cầu bả đi theo bả còn không đi, nhưng lần này bả muốn coi anh quay là vì muốn make sure anh không quay cái gì quá đáng không hợp với image của anh..."
Anh càng chầm chập bênh vợ, tôi càng tấn công "Nói như anh là vì chị lo cho công việc của anh phải không? Vậy tại sao phải bắt anh bay về chỉ để rước chị sang? Tốn tiền, tốn sức...tốn thì giờ???"
Anh chắc lưỡi, "Cô lại hiểu lầm...bả đâu có bắt tôi bay về đâu...bả bay đi một mình được chứ..."
Tôi hất giọng thách thức "Vậy sao anh không để chị bay một mình đi?"
Im lặng một lúc...anh thở nhẹ ngượng ngùng "Tại tôi không nỡ."
Và đó có lẽ là một trong những câu "I love you" dễ thương nhất mà tôi từng được nghe.
(còn tiếp)
Kỳ Duyên
June 2010
"Người Chồng Lý Tưởng" - Từ trước tới nay tôi vẫn nghĩ đây là một nhân vật huyền thoại trong truyện cổ tích như "Tề Thiên Đại Thánh," "Công Chúa Bạch Tuyết"...v.v. Một cấu kết phong phú của óc tưởng tượng. Mỗi lần nghe đến, nhất là từ miệng những cô dâu mới, tôi thường nhếch mép cười thầm "Hoang Đường!" Thế mà... "linh vật" đó có thật ngoài đời đó quý vị ơi! Tôi biết...vì tôi đã gặp rồi! "Người Chồng Lý Tưởng"...bằng xương bằng thịt hẳn hòi! (Chỉ tiếc rằng người đó không phải là chồng tôi...sighhhh...)
Chắc quý vị đang nao núng muốn biết nhân vật đó là ai? Mà tôi nói ra thì quý vị sẽ còn ngạc nhiên hơn nhiều, vì nhìn bề ngoài anh ta không có vẻ gì là "Người Chồng Lý Tưởng" cả. Tướng anh nghiêm nghị, mặt anh lãnh đạm và cứ mở miệng ra là đả phá phái nữ, chọc ghẹo đàn bà. Nghe tả đến đây thì chắc quý vị đoán là ai rồi. Đúng vậy! Người đó không ai khác hơn là "Người Đàn Ông Đứng Bên Tôi" suốt 20 năm qua. "Xin hân hạnh giới thiệu đến quý vị...Người Chồng Lý Tưởng Nguyễn Ngọc Ngạn!" (Ấy...ấy...quý vị khoan bỏ về... ở đây nghe tôi kể nốt câu chuyện đã...)
Nguyễn Ngọc Ngạn này không phải là Nguyễn Ngọc Ngạn mà quý vị biết trên sân khấu, một "Hội Trưởng Hội Sợ Vợ," một người đã từng tuyên bố là có kề dao vào cổ cũng không bao giờ thốt lên ba chữ "I love you" với vợ. "Người Chồng Lý Tưởng" Nguyễn Ngọc Ngạn mà tôi biết gần như hoàn toàn trái ngược với hình ảnh mà anh tự tạo cho mình. Người Chồng này không sợ vợ tí nào, chẳng qua là anh chìu vợ, vì yêu vợ...yêu lắm lận.
Tôi biết được điều này không phải vì anh tâm sự với tôi. Thật ra tôi chưa từng nghe anh nói anh yêu vợ bao giờ. (Theo kinh nghiệm cho thấy những ông đi đâu cũng tuyên bố "yêu vợ...thương vợ...vợ là nhất..." thường là những ông có nhiều mặc cảm tội lỗi. Các bà, các cô hãy đề cao cảnh giác nếu bỗng dưng thấy chồng mình quá ngọt ngào và nhất là khen ngợi mình trước đám đông). Tôi biết tâm tình của anh vì tôi làm việc gần gũi với anh và tôi quan sát những cử chỉ nhỏ mà đôi khi anh cố tình che dấu. Để tôi kể cho quý vị nghe tại sao tôi đi đến kết luận anh là "Người Chồng Lý Tưởng."
Chị Diệp và Anh Ngạn
Khi đi xa bao giờ anh cũng gọi về cho vợ. Điều này không phải là chuyện dễ vì anh chỉ mới dùng cell phone cách đây khoảng nửa năm. Nhưng trước đó thì đi đâu cũng phải mượn phone, kiếm phone gọi về. Có lần đi show bên Đức ở nhà bầu show (một bầu show nổi tiếng là keo kiệt). Vì sợ nghệ sĩ bên Mỹ/Canada sang ở nhà dùng phone gọi long distance về thăm gia đình, bà bầu này bèn khóa luôn phone lại. Có nghĩa là ở ngoài gọi vào được còn ở trong không thể gọi ra - "nội bất xuất, ngoại cứ nhập."
Quý vị thử hình dung tháng 12 bên Đức lạnh buốt giá với những cơn gió tạt như roi quất mang nhiệt độ không khí xuống mười mấy độ âm như chơi. Thế mà trên con đường băng đá từ khu trung cư đưa ra thành phố ngày ngày vẫn có bóng một "Văn Nhân," tóc phủ hoa tuyết, khói mờ hơi thở, lặng lẽ lê bước ra đến đầu ngõ đường lớn để dùng điện thoại... công cộng... gọi về cho vợ. Mà trước khi gọi phải đi đổi đầy một túi tiền cắc, vì "Văn Nhân" này quen sống trong rừng, không biết dùng credit card để gọi điện thoại viễn liên (và lúc đó cũng chưa có V247 "Thẻ điện thoại Ông Ngạn") nên cứ mỗi 5 phút lại phải đút tiền cho máy nhai. Thảm không?
Mà đâu phải có chuyện gì quan trọng để nói đâu? Lâu lâu tôi được nghe lóm một vài câu khi làm việc cạnh anh, "Diệp à... (sau hơn hai mươi mấy năm lấy nhau anh vẫn gọi vợ bằng tên...awweee...) anh với Duyên viết gần song script rồi bây giờ ông Lai tới đón đi ăn." Ăn xong, vừa về tới phòng, lại "Diệp à...ừ mới đi ăn về, làm việc tí nữa đến khoảng 5 giờ anh vào rạp coi rehearsal." Tối về lại "Diệp à...anh coi tụi nó tập nhưng anh chưa bằng lòng vì tụi nó sửa kịch bản, cương bậy nhiều quá..." Cứ thế thôi mà "Diệp à" cả ngày không biết đến bao nhiêu lần!
Hình như chuyện lớn chuyện nhỏ gì anh đều kể cho vợ nghe. Một vài lần đi trên xe bus chung với nghệ sĩ, tôi thấy hai người cứ rũ rĩ, rù rì thầm thì với nhau suốt chặng đường. Không biết nói gì mà nhiều thế? Theo kinh nghiệm của tôi thì vợ chồng lấy nhau hai năm là đã hết chuyện mới để nói rồi. Cũng may giọng "đọc truyện ma" của anh đều đều liu riu từ hàng ghế bên cạnh ru tôi ngủ được một giấc ngon lành... chỉ lâu lâu bị đánh thức bởi những tiếng cười khúc khích của chị chen lẫn giữa câu chuyện.
Thoái quen của chúng tôi mỗi khi soạn chương trình là anh bay từ Canada sang trước ngày show một tuần rồi tôi đến phòng hotel của anh làm việc. Ở hotel yên tĩnh, tiện nghi và khi cần đi đâu như lên đài radio hoặc đi họp gấp với đạo diễn, thì ban tổ chức có thể đến ngay hotel bốc chúng tôi cùng đi vì văn phòng Thúy Nga chỉ cách đó độ mười phút. Ở hotel còn có cái tiện nữa là khi cần kiếm anh có thể gọi điện thoại vì như đã thưa trước, anh chỉ mới có cell phone cách đây không lâu. Không những thế, anh tôi đến giờ vẫn chưa biết dùng computer và không có email (đã gọi là người sống trong rừng mà...) vì vậy bao giờ tôi cũng phải vác theo laptop và giữ vai trò thư ký để đánh script hơn 20 năm nay. Để có được bản thảo chương trình công lao của tôi cũng không phải là nhỏ...kể công tí thôi.
Thường thì anh đi làm việc một mình. Vợ anh chỉ bay sang trước ngày show một ngày để đi coi show và đặc biệt là ngồi ngoài khán giả như mọi người. Hầu như chị chẳng bao giờ bước chân vào hậu trường sân khấu để lèm bèm nói chuyện với nghệ sĩ hoặc đứng lơ ngơ quanh quẩn khi không có phận sự. Tôi nghĩ đó là sự tự trọng và sự tế nhị của chị để yên cho anh chú tâm vào công chuyện.
Một hôm đang làm việc trong phòng bỗng anh ngưng lại nói "Cô ở đây đánh máy nốt đi anh chạy ra ngoài mua cái này một tí."
Thấy đang viết ngon trớn tôi nhăn mặt "Thôi đi đâu nữa anh, gần xong rồi... còn có năm tiết mục nữa... ở đây làm nốt đi."
"Anh chạy bộ sang bên kia đường mua mấy bình nước lọc rồi về lại ngay mà."
Tôi chỉ bình nước to tướng để ngay trên bàn cạnh đầu giường "Thì đây còn nước nè."
"Không anh mua thêm mấy bình để sẵn vì mai chị Diệp sang mà sợ cả ngày anh phải vào studio, chị ở trong phòng không có nước uống."
Anh lon ton bỏ ra ngoài trước khi tôi có dịp phản đối. Tôi ngồi thừ người trước computer vài giây rồi vươn vai đứng dậy bước ra ghế salon ngã người gác chân lên bàn thoải mái. Thôi anh nghỉ thì mình cũng nghỉ, ai dại gì làm việc một mình? Tôi nằm lơ ngơ liếc quanh căn phòng và nhận ra đàn ông khi đi travel gọn ghẽ và ít đồ hơn đàn bà nhiều. Các bà có thói quen đi ba hôm vác đồ cho một tháng. Mặc không hết để chật valise rồi lại phải mua thêm valise khác để chất những đồ shopping mới "thu nạp" được trong chuyến đi.
Tôi cầm remote control lên định bật T.V., thì bỗng mắt chạm phải một vật gây sự chú ý vì nó nằm ngoài khuôn khổ của căn phòng - nhất là căn phòng của Nguyễn Ngọc Ngạn. Một chiếc áo mầu hồng tươi treo trong tủ? Vì chỗ đó là góc tối bên cạnh buồng tắm nên tôi không để ý khi bước vào phòng. Tôi tiến lại nhìn kỹ. Chiếc áo đàn bà! Không phải chỉ một cái, mà cả tủ quần áo đàn bà được treo thẳng thắp! Ái chà...cái gì đây? Tôi biết cả tuần nay anh sang một mình vì anh vừa nói mai chị mới sang mà. Đầu óc tôi vừa lóe lên những tư tưởng "bất chính" thì anh bước vào tay khệ nệ ôm bốn bình nước lọc hảo hạng hiệu Fuji. Bị bắt quả tang đang soi mói tủ đồ của anh, tôi xấu hổ bèn chơi luôn thế "đánh phủ đầu."
"Ah...đồ bà nào đây?" Tôi reo lên đe dọa, "Em méc cho coi!"
Anh chắc miệng "Thì của bà Diệp chứ ai!"
Tôi càng ngạc nhiên hơn "Ủa...mai chị mới sang sao lại có đồ ở đây? Bộ có ai mới tặng đồ cho chị gởi anh trước sao?"
Anh lắc đầu thở ra "Đâu có...tại cô biết mà... anh có bao giờ muốn để chỉ bay một mình đâu, nhưng kỳ này bả không muốn sang sớm nên anh đành vác valise đi trước để đến ngày đi, bả chỉ tà tà tay không đi ra phi trường lên máy bay thôi." Tôi lặng người...wow...
Mà đúng vậy, tôi nhớ có lần anh đang đi show ở San Jose, bỗng Thúy Nga gọi gấp vì cần anh và tôi quay một đoạn kịch vui để bỏ vào cuốn DVD sắp ra. Từ San Jose bay về Quận Cam chỉ một tiếng. Hôm đó là Chủ Nhật, sáng thứ Hai anh có thể bay về và bắt đầu quay ngay. Anh ngần ngừ mãi rồi khất tới thứ Tư. Hỏi ra thì lý do là thứ Hai anh bay về Canada, thứ Ba lại từ Canada bay sang Mỹ, đến nơi đã chiều tối nên sáng thứ Tư mới quay được. Thứ Tư quay thì chỉ được hai ngày làm việc vì thứ Sáu tôi phải đi show. Sợ không đủ thì giờ, tôi thắc mắc không hiểu tại sao anh lại phải bay lòng vòng như vậy "Sao anh không bay thẳng về OC?"
"Tại lần này bà Diệp cũng muốn sang coi mình quay nên anh bay về rồi lại sang."
Tôi vẫn chưa hiểu "Thì anh bay về đây trước rồi chị Diệp từ Canada bay sang có gì đâu?"
Anh hơi lúng túng "Không...vì bả không bay đi xa một mình..."
Tôi lại chạm phải một ngạc nhiên mới, "Hả?...Bộ từ xưa đến nay chỉ chưa bao giờ bay đi đâu một mình sao??"
"Ừ...thường thì bả đi với anh..."
Đến đây tôi hết kiên nhẫn nhằn giọng, "Anh! Có nghĩa là anh bay 5 tiếng đi, 5 tiếng về chỉ để đón chỉ??? Anh à, đây là mình đi làm chứ đâu phải đi chơi đâu? Anh sang thứ Hai thì mình có dư dã thời gian. Anh sang thứ Tư nhỡ mình quay không kịp thì sao?" Thấy anh vẫn ngập ngừng, tôi nghĩ có lẽ vì anh "sợ vợ" nên tôi đề nghị "Hay anh không tiện nói với chị thì để em gọi nói với chị nha? Để lần khác đi đi...lần này sang làm gì? Có hai ngày làm việc đâu có gì vui..."
Anh lên giọng cắt ngang "Cô không hiểu! Bà Diệp có bao giờ thèm đi theo anh đâu! Mỗi lần đi show anh cầu bả đi theo bả còn không đi, nhưng lần này bả muốn coi anh quay là vì muốn make sure anh không quay cái gì quá đáng không hợp với image của anh..."
Anh càng chầm chập bênh vợ, tôi càng tấn công "Nói như anh là vì chị lo cho công việc của anh phải không? Vậy tại sao phải bắt anh bay về chỉ để rước chị sang? Tốn tiền, tốn sức...tốn thì giờ???"
Anh chắc lưỡi, "Cô lại hiểu lầm...bả đâu có bắt tôi bay về đâu...bả bay đi một mình được chứ..."
Tôi hất giọng thách thức "Vậy sao anh không để chị bay một mình đi?"
Im lặng một lúc...anh thở nhẹ ngượng ngùng "Tại tôi không nỡ."
Và đó có lẽ là một trong những câu "I love you" dễ thương nhất mà tôi từng được nghe.
(còn tiếp)
Kỳ Duyên
June 2010