Đồng Tiền Giả

PostWed Sep 28, 2011 3:38 pm

Đồng Tiền Giả
Tác giả: Nam Quân

Chương 01
Coi dáng dấp bên ngoài thì Chiêm cũng không có gì đặc biệt, so với các chú bé khác.
Có thể nói răng trông nó cũng giống như trăm ngàn các em nhỏ Việt Nam . Và chính nhờ cái chi tiết "cũng giống như" này mà Chiêm không bị người đời chú ý đến mấy . Không bị chú ý là 1 ưu điểm rất lợi cho cái nghề mà Chiêm khoái nhất: nghề làm trinh thám . Chiêm làm trinh thám ? 1 chú bé 13 tuổi mà đã làm được cái nghề cao quí, khó khăn và nguy hiểm ấy ? Các bạn trong gia đình Tuổi Hoa chắc ngạc nhiên lắm ? Không ngạc nhiên sao được, vì chú Chiêm hạt tiêu... đã có mặt trong gia đình chúng ta... từ lâu rồi mà đâu có ai biết . Chỉ biết rằng, mỗi khi tay nào trốn học đi chơi hoặc ra đường đánh lộn, chạy lăng quăng đuổi nhau trên đường đầy xe cộ là y như lúc đi học về thế nào cũng bị ba má hoặc anh chị hạch hỏi trúng ngay boong, hết đường chối cãi . Vậy muốn khỏi lo lắng gì hết, anh em chúng ta chỉ có việc đi học thì đi tới nơi về tới chốn, không la cà đây đó, và tháng nào cũng đưa về cho ba má, anh chị chiêm ngưỡng 1 cái bảng danh dự .., thế là yên chí . Ngược lại, nếu bướng bỉnh không nghe, lỡ vi phạm điều gì, là thế nào cũng bị mắt thần của Chiêm tinh theo dõi... "méc" ba má thì ăn roi mây là 1 điều khó lòng tránh thoát.
Vậy thám tử tí hon "Chiêm Tinh" là ai, tên thật là gì ? Người kể lại chuyện này, vì đã hứa danh dự với Chiêm nên không dám tiết lộ . Chắc các bạn trong gia đình Tuổi Hoa bực mình lắm vì óc tò mò không được thỏa mãn ? Vậy để chuộc tội lập công, xin kể chuyện công tác của chàng thám tử ở rất xa mà lại rất gần chúng ta . À mà không! Xin đề nghị với các bạn là để tôi được đóng vai thám tử Chiêm kể lại chuyện của mình thì hơn... và sau đây là lời của Chiêm:
Tôi làm "thám tử" đã lâu rồi . Trên 2 năm chứ không ít . Thám tử tư, dĩ nhiên, tức là không phải công chức ăn lương của nhà nước.
Tôi cộng tác với 1 anh bạn rất thân . Tên thật của anh ta là Chính . Nhưng các bạn quen biết Chính lại cứ gọi là Trí, vì lý do gì tôi sẽ nói sau . 2 đứa tôi đã thành lập hãng thám tử tư đặt danh xưng là "Sê tê hai"! "Sê tê hai"? Chắc anh em nghe thấy lạ tai lắm ? "Sê tê hai" là cái quái gì ? Bình tĩnh suy nghĩ 1 chút thì thấy cũng có có gì đáng gọi là ly kỳ lắm . Này nhé: "Sê" là C tức Chiêm, và "Tê" là T tức Trí, "hai" là con số 2 hay là 2 người cũng vậy . Tóm lại "Sê tê hai" chỉ có nghĩa là Chiêm Trí 2 người thành phần cốt cán của hãng thám tử tư "Sê tê hai" hay viết cho nó đẹp mắt và có vẻ khoa học 1 tí thì là CT2. Và dĩ nhiên Giám đốc hãng tất cả phải là CT1, là Trí, còn tôi là CT3!
Tôi thân với Trí từ hồi còn bé . Tên thật của anh ấy là Chính kia, nhưng các bạn đồng học chỉ thích gọi anh là Trí, lâu ngày quen miệng, nên ai cũng gọi, Trí, Trí . Và cái lý do khiến mọi người thích gọi anh là Trí, chính vì cái trí thông minh tuyệt vời của anh . Ngay từ hồi mới 9, 10 tuổi, tôi đã phục anh sát đất rồi . Đáp lại, Trí cũng quý mến tôi lắm . Chắc là do ở cái điểm cả 2 đứa chúng tôi đều thích làm công việc điều tra các vụ trộm cướp giết người... nghĩa là làm thám tử . Và chúng tôi góp sức thành lập hãng CT2. Các anh em đừng tưởng là chuyện giỡn nghe! Báo chí đã đăng tải nhiều vụ điều tra thật hữu ích của hãng tôi và nhiều vụ rắc rối, cơ quan cảnh sát nhiều khi phải bó tay, mà chúng tôi đã khám phá thành công đấy . Câu chuyện sau đây là 1 trong những công tác, cách đây hơn 1 năm, của hãng tôi đã được báo chí đăng tải dưới 1 cái "Tít" lớn: "Nhờ 2 em học sinh, 1 ổ đúc bạc giả tại Thủ Đức đã bị khám phá"...
Buổi sáng hôm đó, sau khi đi phân phát nhật báo về, (trong kỳ nghỉ hè, tôi vẫn lãnh báo và phân phát cho các nhà mua tháng để kiếm ít tiền tiêu vặt) tôi tạt vào sạp sinh tố của anh 3 Đốc ở Thủ Đức tự thưởng cho mình 1 ly mãng cầu . Nhà ở Saigon mà sao lại phải lên tận Thủ Đức để uống sinh tố lận . Nói để anh em rõ: Tờ báo Chuông Vàng nhiều độc giả lắm . Có ông ở tận Thủ Đức kìa . Gần đưa trước, xa đưa sau . Và cái ông độc giả tên Bách này bao giờ cũng là người cuối cùng nhận báo do tay tôi phân phối.
Tôi nhắc lại, khi ở nhà ông Bách ra, lúc đó khoảng 11 giờ sáng, tôi tạt vào anh 3 Đốc gọi 1 ly mãng cầu, loại ly lớn, để tự thưởng công lao mệt nhọc phóng xe đạp từ Saigon lên Thủ Đức . Gian hàng của anh 3 Đốc, ngoài cái xe sinh tố ra, còn bán cả đồ chạp phô nữa . Kể cũng hơi lạ! Trời lúc đó không trưa lắm mà sao hàng anh ấy coi bộ vắng khách dữ . Có mỗi mình anh ngồi sừng sững phía sau quày thu tiền . Thoáng thấy bóng tôi, anh 3 Đốc nhảy vội xuống, đi lại mở cánh cái tủ lạnh vĩ đại, lấy 1 chai nước mãng cầu lạnh buốt đặt trước mặt tôi, không nói 1 tiếng . Chúng tôi chỉ đưa mắt nháy nhau 1 cái... thông cảm: 3 Đốc thuộc từ lâu thói quen của tôi thích uống loại sinh tố này.
Tợp 2, 3 ngụm, ly nước mát như gột rửa hết mọi cái mệt nhọc bụi đường, cạn tới đáy . Tôi liệng 1 đồng "cắc" 20 lên mặt quầy . Vẫn im lìm, anh 3 Đốc quơ lấy đồng tiền "cắc" đoạn tiến lại chỗ thùng đựng tiền . Đột nhiên anh đứng sững lại:
- Ê! Nhỏ! Lại coi này! Đồng "cắc" này sao kỳ vậy ?
Rồi anh liệng đồng tiền lên mặt quầy . Tôi sáp tới, cúi xuống ngó kỹ . Quả nhiên, không phải đồng cắc 20 bạc Việt Nam . Đồng tiền này làm bằng bạc thứ thiệt, to sấp sỉ đồng 20 của chúng ta, 1 mười 1 chín . Bề cạnh vòng tròn đã mòn vẹt . 1 mặt có hình 1 cái mũ sắt, mặt kia là hình 1 con cú có đôi mắt to thô lỗ...
Tôi ngẩn người:
- Ủa! Lạ quá! Ở đâu ra vậy không biết!
- Chắc ông khách mua báo tháng nào trả lộn chú rồi!
- Chắc vậy!
Rồi tia mắt vẫn đăm đăm đồng tiền lạ, tôi thọc tay vào túi, vét ít đồng lẻ, đếm cẩn thận và xem lại cũng thật cẩn thận, trước khi trao cho anh 3. Miệng không ngớt lẩm bẩm:
- Kỳ thật! Chẳng hiểu là tiền nước nào đây và đúc từ hồi nào kìa ?
Anh 3 Đốc thản nhiên:
- Ai biết được!... À này, nhưng mà coi bộ cái đồng tiền đó có vẻ hiếm, bán ra tiền đấy nghe!
Anh cười rộ lên, đoạn tiếp:
- Nhưng lợi đâu chưa thấy, chỉ biết là chú bị toi mất 20 bạc rồi đấy . Thôi, tùy! Tính sao thì tính, tùy em! Xếp chuyện đó lại! Uống gì thêm không ?
- Thôi, cám ơn anh 3!
Xếp chuyện đó lại, hừ... ! Đâu có dễ thế! Phải rồi, anh 3 Đốc đâu có là nhân viên của CT2. Thây kệ, để anh đi lo mấy cái vụ nước sinh tố, la de, nước ngọt và đồ chạp phô của anh cho rồi . Sau 1 lúc suy nghĩ kỹ, tôi tụt xuống khỏi chiếc ghế đẩu sao, chạy ra phòng điện thoại công cộng cách nhà anh chừng 20 thước . Phòng có 2 ngăn, 2 máy, ra vào bằng 2 cửa riêng.
Tại đây, tôi đã phạm vào điều sơ xuất đầu tiên trong ngày . Ngăn bên trái đã có 1 người đàn ông . Người này đứng quay lưng ra phía ngoài, đang nói chuyện, nhưng nói rất khẽ, đôi môi dán vào ống nói, ý chừng không muốn để người thứ 3 nghe lọt nội dung cuộc đối thoại, trừ người đầu dây nói đằng kia . Về sau, nghĩ lại tôi mới tiếc là để lỡ dịp . Đáng lẽ lúc đó tôi phải để ý ngay, chờ ông ta quay lại, nhìn cho rõ mặt . Nhưng lòng rộn lên vì đồng tiền lạ vô tình có được trong tay, tôi đã để lỡ mất dịp may . Tiền của quốc gia nào, đúc từ bao giờ, tôi mù tịt nhưng "sếp" CT1 của tôi, chắc phải biết . Đút vào khe máy 1 đồng 10, tôi quay số điện thoại của Trí:
- Allo! Allo ?
Hại quá! Đầu giây nói vang lên giọng the thé của Bà 5 Rằng vị nữ quản gia của CT1. Tôi đã hy vọng được gặp anh, không ngờ lại vớ phải cái bà rắc rối, tò mò này . Chưa hết! Bà 5 lại còn có vẻ kỵ công việc thám tử của tôi và Trí, coi thường như trò trẻ con . Nhưng tôi vẫn phải lễ phép, niềm nở:
- Dạ thưa bà 5, cháu đây! Chiêm đây ạ, bà 5! Bà cho cháu nói chuyện với Trí á, á không... dạ dạ, Chính ạ!
May quá, suýt chút nữa thì nguy tai! Cháu bà tên Chính, nếu gọi trại đi là Trí thì chết với bà chứ không giỡn đâu! Bà vốn rất ghét cái lối thanh thiếu niên ngày nay cứ hay gọi chệch tên của nhau đi.
- À nói chuyện với Chính hả ? Hừ! Thằng nhỏ còn đang chúi mũi chúi tai trong cái "phòng thí nghiệm" của nó đó . Sáng sớm tinh mơ, mở mắt thức dậy là đã chui vào trong đó rồi! Chờ 1 chút đi, để tôi kêu nó cho, nghe!
Đầu máy o o... 1 hồi rồi là tiếng nói của "sếp" CT1!
- Allo!
- Trí hả ? Chiêm đây ..! 1 tiếng "cách" khẽ vang lên . Tôi biết ngay là Trí đã hãm ống nghe để tiếng tôi nói khỏi lọt vào tai bà 5 Rằng . Các chốt hãm do tay anh chế ra và riêng chỉ có mình anh và tôi biết . Bà 5 mà khám phá ra cái đó là chúng tôi có chầu nguy...
- Cẩn thận chút nghe CT3! Áp dụng phương pháp thường lệ đi!
- Rồi! Đây, CT3 báo cáo!
- CT1 nghe! Nói se sẽ chút!
Tôi hắng giọng:
- Phi thuyền "T bình phương" đã bay vào quỹ đạo!
Dĩ nhiên đó là câu ám ngữ có nghĩa là: "Tin tức quan trọng". Tôi hí hởn đinh ninh là thế nào "sếp" cũng phải ngạc nhiên và vui mừng khi được tin mới; cụt hứng quá, Trí vẫn tỉnh như không:
- CT3 có tin gì thú vị đấy hả ? Chắc phải quan trọng lắm nên mới mất công gọi điện thoại từ nhà anh 3 Đốc ở Thủ Đức về chứ, hả ?
Người ngạc nhiên thay vì Trí, lại hóa là tôi:
- Ủa! Sao anh lại biết tôi gọi điện thoại từ đâu về! Tiếng tôi oang oang, quên bẵng cả lời "sếp" dặn là phải cẩn thận nói se sẽ chứ!
- Phân tích sơ sơ thôi! Có gì là khó! Này nhé! Ngày nào sáng nào, CT3 lại chẳng để tua cuối cùng mới lên Thủ Đức, đến nhà ông Bách, liệng tờ báo xong là vọt vào nhà anh 3 Đốc làm 1 ly mãng cầu . Nhìn đồng hồ ở tay là biết được ngay, có khó gì đâu nào ?
- Quả có thế! Dễ hiểu quá, tôi đâm ra coi thường, nên không để ý, thành ra chẳng thấy gì hết!
Miệng nói, nhưng trong lòng tôi ấm ức thầm . Nhiều lần bị thua sút Trí rồi . Lần này gặp dịp may, tôi có ý định chiếm kèo trên để trở thành thám tử trứ danh, nếu không hơn được "sếp" CT1 thì ít nhất cũng phải ngang tay chứ bộ...
Tiếng Trí ong óng ở đầu giây nói:
- Thôi, có gì nói lẹ lên CT3, tôi còn nhiều việc lắm đấy!
Kệ cho Trí giục, tôi cứ đủng đỉnh, đặt đồng tiền cổ lên kệ máy điện thoại rồi đứng xả hơi . Trong phòng điện đàm chật hẹp, không khí ngột ngạt, nên phải đẩy cánh cửa hé ra cho thoáng 1 chút . Qua khe cánh cửa, gió lọt vào mát rợi, đồng thời nghe được tiếng người đàn ông ở máy bên sầm sì nói chuyện . Cố lắng tai hết sức, tôi cũng chẳng nghe rõ ông ta nói gì . Thành thử việc mở cánh cửa phòng điện thoại, ngoài 1 chút gió mát, lại hóa ra 1 điều tai hại thứ 2 tôi gây ra trong ngày.
Tôi kể cho Trí nghe điều mới khám phá được . Tia mắt nhìn chăm chú vào đông tiền lấp lánh nằm trên kệ gỗ, tôi miêu tả hết sức tỉ mỉ . Càng nói càng hứng trí vì tưởng tượng đến món tiền kếch sù đồng tiền lạ ấy có thể đem lại: Từ khi lính Mỹ và lính đồng minh đặt chân lên đất nước Việt Nam, tôi đã thấy nhiều người Việt trở nên giàu có bạc triệu, bạc tỉ nhờ nghề buôn đồ cổ, đặt biệt là tiền cổ . Có 1 người Tàu bán được 1 đồng tiền từ đời Vua Khang Hy tới giá 200 ngàn đồng . Đồng tiền đó trông rất kỳ quái vô cùng, nó to bằng miệng hộp thuốc lá con mèo mà ba tôi vẫn ưa hút cái loại hộp tròn 50 điếu ấy . Ba tôi kể chuyện lại, chính mắt ông đã nhìn thấy các cô gái thuộc sắc tộc thiểu số miền Tuyên Quang (Bắc Việt) đeo lủng lẳng trước ngực loại tiền cổ, coi là 1 thứ đồ trang sức rất quý, hiếm . Và cáca nàng đó thuộc bộ lạc người Mán, gọi là Mán tiền, vẫn sống tại khu vực núi rừng âm u giữa khoảng phân cách 2 tỉnh Tuyên Quang và Thái Nguyên (Bắc Việt).
Tiếng Trí:
- Suỵt! Suỵt! CT3 lại mất bình tĩnh rồi! Tôi đã bảo nói se sẽ chứ! Nếu không, tôi cúp máy đó nghe!
Bực quá! Trí hay có cái giọng trịch thượng ấy đối với tôi . Tôi đã định nổi sùng ăn miếng trả miếng anh mấy câu cho bỏ tức, thì tiếng nói sầm sì ở ngăn điện thoại bên cạnh đột nhiên im bặt . Người đàn ông cao lớn đã thôi nói chuyện từ lúc nào . Liếc mắt lên tấm kính trước mặt, tôi thoáng thấy bóng dáng ông ta lướt qua . Có lẽ, vô ý nói chuyện to tiếng quá, tôi đã làm phiền ông ?
Lập tức tôi hạ thấp giọng:
- Này, Trí! Trên đồng tiền bằng bạc thật này có 1 chi tiết hơi lạ: 1 đường trũng chạy từ đường viền vào đến giữa tâm vòng tròn.
- Á, à! Vậy hả! Giọng CT1 có vẻ lắng đọng suy nghĩ . Tôi đã biết tính "sếp": khi nào mải nghĩ về 1 cái gì, anh rất ghét bị quấy rộn . Và tôi im lặng chờ xem ý kiến của anh thế nào.
Đột nhiên tôi cảm thấy 1 cái gì là lạ: 1 cảm giác nhột nhạt mà các nhà thám tử thường có . Đúng vậy! Tôi cảm thấy hình như mình đang bị rình mò, theo dõi . Người thường gọi đó là trực giác hay giác quan thứ 6, 1 thiên tính, 1 khả năng bẩm sinh gì đó không rõ, nhưng có điều rõ rệt là: có người đang nghe trộm cuộc nói chuyện bằng điện thoại giữa tôi và Trí . Bất giác ngước mắt lên, tôi liếc nhanh qua khe cửa hé mở: bóng người đàn ông gọi điện thoại vừa rồi đang đứng cách chỗ tôi chừng 5, 6 thước, im lặng, vểnh tai nghe tôi nói chuyện . Tóc trên đầu tôi như biết cựa quậy, dựng đứng cả lên.
Rồi qua cái tranh tối tranh sáng của khe cửa khép hờ, tôi thấy rõ 1 con vật gì có 5 chân dài nghệu khẳng khiu như 1 con nhện kềnh càng, lông lá bò vào . Nhưng không phải con nhện . Ngó kỹ chính là... 1 bàn tay người, lông lá rậm rì đen sì sịt . Móng ngón tay cái lại đen thẫm hơn nữa, móng tay của 1 ngón tay cái bị thương.
Cái bàn tay ghê gớm ấy, đột nhiên vùng lên rồi lạ xuống nhanh như cắt, chộp lấy đồng tiền cổ tôi để trên kệ.
"Care deeply, Love much, Speak kindly"
Facebook account's email: Elle@vietjoy.com, welcome to add :).
User avatar
Elle
 
Posts: 8234
Joined: 05/13/2011
Location: Houston, TX

PostWed Sep 28, 2011 3:40 pm

Chương 02

Tôi thét lên 1 tiếng kinh hồn, tưởng như ai ở cách đó tới 500 thước cũng còn nghe rõ . Lập tức, bàn tay thụt lại và biến mất . Cái cửa đang khép hờ cũng đóng sâp lại nghe cái "rầm".
Tôi nhẩy xổ lại, túm cánh cửa giựt mạnh . Không chuyển . Cánh cửa phòng điện thoại nào cũng chỉ đóng khóa từ phía trong, tôi biết rõ như thế!
Nhưng cũng hết gần 1 phút sau tôi mới mò được quả đấm cánh cửa . Cửa mở, tôi vọt ra, nhẩy 1 bước ra giữa lề . 1 bóng người đàn ông to lớn chạy khuất sau góc phố . Tôi lao người đuổi theo nhưng có cái gì giữ cẳng chân cứng lại, rồi ngã sóng soài trên bờ hè . Mắt nổ đom đóm, thái dương giựt liên hồi . Tuy vậy, tôi vẫn còn đủ sức lao người bò đại bằng 4 chân . Cảnh vật trước mắt mờ hẳn

đi như bị bao trùm trong 1 tấm màn "voan" mỏng . Rồi bóng dáng anh 3 Đốc sừng sững hiện ra ngay trước mắt . Anh 3 đứng lom khom cúi xuống nhìn tôi vẻ mặt lo lắng . Anh giơ tay định đỡ tôi dậy, nhưng bỗng tôi rên lên:
- Chết rồi, anh 3! Cẳng chân trái tôi làm sao thế này ?... Á, á... không cục cựa được nữa, hà!
Anh 3 thở 1 hơi dài nhẹ nhõm:
- Úi chao! Thế này thì còn cựa quậy thế quái nào được nữa! Chú thụt chân vào 1 chiếc thùng các tông rồi đây này!
Đã bớt hốt hoảng, tôi giương mắt ngó kỹ mới thấy rằng anh 3 nói đúng . Rút chân ra, tôi khoan khoái nhận thấy không bị 1 vết thương trầy trụa:
- Vì mãi đuổi theo 1 người đàn ông, tôi chẳng trông thấy gì cả nên mới vướng chân vào đó.
Anh 3 Đốc ngạc nhiên:
- Ủa, người đàn ông nào nhỉ! Có ai đâu nào!
Tôi lờ đi không nói gì thêm . Vô ích! Dù có nói anh cũng chẳng tin . Giựt mình, tôi nhớ lại đồng tiền cổ . Chết rồi! Đồng tiền đâu mất rồi ? Không biết gã đàn ông kia đã vớ được chưa ? Để mặc anh 3 đứng ngây người, tôi chạy lao trở lại phòng điện thoại . Đến nơi, tôi thở ra 1 hơi dài khoan khoái: đồng tiền vẫn nằm yên chỗ cũ . Qươ tay cầm lẹ, tôi nhét ngay vào túi áo . Nhưng quái!! Có tiếng gì kêu ọ Ọ từ trong máy nói đưa ra . Thì ra cái ống nghe chưa được gác lên máy bị lủng lẳng ở đầu giây . Và tiếng ọ Ọ phát ra từ đấy cho biết rằng Trí vẫn đang còn ở đầu máy đằng kia . Tôi nhấc ống nghe đặt vào tai:
- Chiêm, Chiêm! Cái gì thế hả ? Đang nói chuyện, sao

lại... Giọng nói tôi làm ra vẻ quan trọng:
- Thong thả chút đi! Rồi tôi kể lại anh nghe.
Đoạn tôi thuật lại việc vừa qua cho Trí nghe! Không sót 1 chi tiết . Khi nghe kể chuyện xong, anh ra lịnh vắn tắt:
- Về "Trụ sở" ngay lập tức nghe CT3, tôi chờ! Hà! Chuyện này không phải thường đâu nghe! Cái người đàn ông thò tay vào định lấy đồng tiền đó, cố ý dấu mặt, điểm ấy đáng nghi lắm! Chúng ta phải bắt tay vào cuộc điều tra ngay mới được . Hắn ta đã âm mưu 1 lần, chắc thế nào cũng quen tay làm nữa cho coi! Cẩn thận đấy, CT3!
- Được! CT1 yên trí! Tôi sẽ cẩn thận! Giọng nói của tôi bất giác có vẻ hơi run.
Rồi quay ra lấy xe, nhẩy lên, tôi phóng 1 mạch về Saigon . Trí và tôi đều ở khu cổng xe lửa số 6 cả, nhưng nhà anh cách nhà tôi 4 con hẻm . Về đến nơi, thay vì tiến thẳng đến cửa nhà anh, tôi dắt xe đi vòng ra phía sau vườn, nơi nhà kho để dụng cụ làm vườn . Đó! "Trụ sở" của hãng "Sê Tê Hai" thám tử tư của chúng tôi đó . Nóc nhà kho khá cao và có nhiều sà ngang thật to . Trí và tôi đã mầy mò xin được ở hãng cưa gần đấy nhiều thanh cây, mảnh gỗ, ván ép ở các thùng đồ cậy ra rồi sau gần 1 tuần lễ hì hục cưa đục, đóng... 2 chúng tôi đã hoàn thành được cái trụ sở quá tươm tất . Trí hân hoan đặt cho nó cái tên là "phòng thí nghiệm" . Kín đáo và bí mật lắm! Mở cửa bước vào nhà kho, tôi tiến tới cây cột thứ 3, ấn vào 1 cái đinh ngầm đóng sát chân cột . Trần nhà kho bằng ván ép, lật xuống 1 miếng vuông vức, cạnh

60 phân . 1 cái thang gỗ nhỏ nhắn nhưng thật chắc, cũng do 2 anh em đóng lấy, tự động tụt xuống . Tôi trèo lên hết 5 bậc, chân vừa đặt lên mặt trần nhà thì cái thang cũng tự động rút lên, kéo theo cả miếng gỗ vuông đậy kín lỗ hổng.
Trí đã ngồi sẵn tại bàn làm việc . Trên mình, anh choàng chiếc áo blouse trắng, chiếc áo anh thường mặc mỗi khi ngồi trước bàn thí nghiệm hóa học . Bên trên bàn ngổn ngang chai lọ, ống nghiệm to nhỏ đủ loại . Anh đang gầm đầu xuống 1 quyển sách dầy mở rộng . Tôi bước lại, anh ngẩng đầu lên:
- A! CT3! Tốt! Đâu, đồng tiền đó đâu ? Đưa mình coi!
Trí cầm lấy đồng tiền lạ tôi đưa cho . Anh đứng dậy tiến về phía 1 cái bục ván dầy ta vẫn thường thấy trong xưởng của thợ mộc . Anh quay lại nhìn tôi, hất đầu về phía quyển sách:
- Trong khi chờ đợi CT3, tôi đã tham khảo kỹ tài liệu về tiền cổ học . CT3 có biết gì về tiền cổ học không ? Này nhé... !
Trí có 1 nhược điểm khiến thiên hạ khó chịu: anh ưa thuyết trình . Gặp 1 vấn đề gì hơi đặc biệt 1 chút là anh trịnh trọng giải thích, nói thao thao bất tuyệt, rành mạch khúc triết, lưu loát như nước chảy . Tôi khổ tâm lắm, nhưng cứ đứng im nghe:
- Đây là 1 đồng tiền cổ lâu đời lắm rồi của thành phố Atêna thuộc nước Hy Lạp, đúc từ hồi thế kỷ thứ 5 trước Thiên Chúa giáng sinh . Cái mũ sắt tượng trưng Nữ Thần Athéna, và ở mặt kia, hình con cú 2 mắt thô lố là phù hiệu đặt biệt của người.
- Thế còn vết vạch lõm từ mép đường vòng vào tới tâm ?
Trí mỉm 1 nụ cười tươi.
-

Đó là dấu vết trục trặt kỹ thuật . Nhiều khi máy đúc dập xuống sai lệch 1 chút . Nhưng theo tôi, chuyện trục trặc đó ít khi xảy ra . Vậy thì chắc chắn đây là vết khía của 1 tay lái buôn nào nghi ngờ sự thật giả, đã làm ra để xem xét cho tường hư thực đó.
- Rồi! Thế tất cả vấn đề có ăn nhằm gì đến người đàn ông móng tay cái đen kia đâu mà y lại có ý định nẫng đi, để làm gì vậy ?
- Thắc mắc của CT3 rất chính đáng! Nhất định là còn phải có nhiều "cái gì" lắm chứ! Tôi cần phải xem xét lại nhiều nữa, cho thật kỹ rồi mới biết được!
Đoạn Trí đặt đồng tiền lên mặt gương phẳng, dưới ống kính hiển vi săm soi, nhìn ngó . Bên cạnh bàn, tôi lặng lẽ đứng im.
Đột nhiên anh thẳng đứng người lên: CT1 đã khám phá được điều gì khác lạ . Tôi biết chắc như thế . Ở gần Trí lâu nên tôi thuộc gần hết mọi thói quen của anh . Anh gần như la lên:
- Chiêm, Chiêm! Lại coi, lại coi! Mau lên!... Thấy gì lạ không ?
Tôi sáp lại, dán mắt dòm qua ống kính hiển vi; tới gần 1 phút sau mới ngập ngừng đáp:
- Có... có! Cạnh tròn của đồng tiền có vết bằm!
- Đúng! Và những vết bằm đó ra sao ? Có gì lạ ?
- Những vết bằm đó... a... Ơ... Ơ... đều xiên về 1 chiều!
- Rồi!... thế còn cái vết khía từ mép đồng tiền chạy vào đến tâm ? Vết khía ấy cũng có vết bằm chứ ?
Tôi đáp ngay:
- Không, vết khía đó trơn lu, không có vết bằm rập gì hết!
- Khá lắm, Chiêm! Vậy là đủ rồi! Hà! Hà! Thú lắm!
Lúc tôi rời khỏi ống kính thì Trí lượm đồng tiền lên . Rồi

trước đôi mắt mở tròn vì kinh ngạc của tôi, Trí đưa đồng bạc sát miệng và... thè lưỡi liếm liếm . Tôi bật ra tiếng... gần như quát lên:
- Cái gì kỳ vậy, Trí ?
Đôi chân mày hơi nhíu, vẻ mặt đăm chiêu, giọng bạn tôi trầm hẳn xuống, nghiêm nghị:
- Chiêm! Đồng tiền này giả!
- Cái gì ?
- Nghe rõ rồi còn hỏi nữa! Những vết bằm ở cạnh đều do giấy nhám tạo ra: kẻ nào đó đã chủ tâm cạ cạ mép đồng tiền bằng giấy nhám để cho nó có cái vẻ cũ kỹ, cổ xưa giả tạo . Còn cái vết khía dài kia cũng tân tạo nốt để người khác tưởng lầm là vết tích của sự trục trặc trong khi đúc tiền!... Chưa, chưa hết! Như Chiêm đã thấy đó, mình liếm liếm bằng lưỡi để nếm thử mùi vị... Ốc xít! Chiêm biết ốc xít không ? Ốc xít là kết quả phản ứng hóa học do các chất muối trong không khí tác dụng lên kim loại . Nếu thực sự là 1 đồng tiền cổ, chất ốc xít sẽ không còn vị gì nữa! Đằng này đồng tiền của Chiêm lại có 1 vị đắng rất rõ rệt...
- Nhưng mấy cái đó có ăn chung gì đâu nhỉ!... Và vậy ra đồng tiền này không có giá trị gì hết!
- Đúng như vậy!
- Ủa! Nếu thế thì cái người có móng tay cái đen kia định đoạt lấy... định nẫng trộm để làm gì vậy ?
"Sếp" tôi trịnh trọng:
- Đó là 1 điều chúng ta phải điều tra tìm hiểu, CT3! Mà muốn điều tra đặng tìm hiểu, chỉ có 1 cách: Lột mặt nạ cái con người bí mật đó!
"Care deeply, Love much, Speak kindly"
Facebook account's email: Elle@vietjoy.com, welcome to add :).
User avatar
Elle
 
Posts: 8234
Joined: 05/13/2011
Location: Houston, TX

PostWed Sep 28, 2011 3:41 pm

Chương 03

Lột mặt nạ con người bí mật đó ?
Tôi ngạc nhiên đến sửng sốt . Không phải nghi ngờ gì cái khả năng của hãng CT2 nhưng có điều...
- À... à... mà anh có biết dân số tại Thủ Đức là bao nhiêu không đã, chưa kể các khu phụ cận ?
Trí thản nhiên:
- 71,838 người, và kể cả vùng phụ cận thì...
Tôi vội cắt:
- Thôi được, được rồi!
Chẳng hiểu có đúng không! Nếu đúng thì "Sếp" CT1 cúa tôi quả thật là 1 quyển tự vị sống! À, ừ, nhưng... liệu cái dân số mà anh biết quá kỹ đó có giúp được gì chúng ta khi bắt tay vào khởi sự cuộc điều tra không đây ?
- Sao lại không ? Phương pháp phân tích, Chiêm lại quên rồi ? Đây: Đồng tiền này do đâu Chiêm có được ? Có phải sau khi đưa báo rồi thu tiền, đúng không ? Bây giờ chỉ việc coi lại cái danh sách quý vị khách hàng, tên, địa chỉ, rồi đi khắp lượt "điểm danh" 1 tua nữa cho đến khi gặp được ông móng tay cái đen là... rồi.
Quái! Chỉ giản dị có thế mà sao tôi chẳng bao giờ nghĩ ra ngay được . Nhưng có 1 cái gì làm cổ họng tôi nghèn nghẹn:
- Kế của anh hay lắm!... Nhưng nếu gặp được người đàn ông này rồi thì ta phải làm gì lúc đó ? Nếu... hắn định giở trò gì với chúng ta thì sao ?
- CT3 quên rằng nghề nghiệp của chúng ta đòi hỏi chúng ta lúc nào cũng phải sẳn sàng để đương đầu với hiểm nguy sao ?
- Ồ, đúng, tôi nhớ rồi . À này! Trong trường hợp nguy biến tại sao ta lại không báo cảnh sát ?
- Bình tĩnh nghe tôi nói đây này CT3! Hiện giờ vụ này hãng chúng mình đang nắm trong tay . Tội gì lại hấp tấp báo cho Cảnh sát biết vội! Như vậy chả hóa ra "cốc mò cò ăn" không! Cứ thủng thẳng, làm cẩn thận từng bước 1. Khi nào công việc đi tới chỗ vượt quá quyền hạn của chúng ta, sẽ báo cho họ biết sau . Chiêm hiểu ý tôi chưa ?
- Tôi hiểu! Và vì hiểu cho nên tôi phải tuân hành.
1 lần nữa, Trí lại chơi trội hơn tôi rồi . Anh xứng đáng là CT1, còn tôi, có lẽ suốt đời chỉ có thế là... CT3. Phải công nhận Trí tài ba hơn tôi thật . Nhưng sao tôi vẫn cảm thấy lo lắn thế nào . Trên đường về nhà để ăn cơm trưa, đầu óc tôi cứ sôi bỏng lên, phần thì tại Trí, đôi khi, vì "rành nghề" quá, cứ khiến tôi bực mình quásức . Ngồi và cơm ăn, tay gắp thức ăn đưa vào miệng mà thực tôi chẳng hiểu rõ ăn những gì . Ba má tôi thấy tôi thẫn thờ, đâm lo, cứ săn đón hỏi han xem tôi có đau ốm gì chăng ?
Ăn vội cho xong bữa, tôi hối hả chân trước chân sau, định quay ra tới nhà Trí . Đúng lúc đó, chị Trâm con bác Cả, anh ruột ba tôi, nhà ở sát bên, gọi qua hàng rào cho biết là có ai gọi tôi qua điện thoại . Bác Cả tôi làm thầu khoán, nhà có máy điện thoại, vẫn để cho gia đình tôi dùng chung.
- Chiêm!
Tiếng má tôi:
- Thằng Bình nó gọi con kìa! Nó bảo có việc quan trọng lắm!
Tôi bực mình ra mặt:
- Cái thằng quỷ đó, cái gì nó cũng bảo là quan trọng hết á! Rút cục lại chẳng có quái gì hết! Má cứ nói là con đi vắng rồi!
Dứt lời tôi nhảy lên yên xe đạp, đạp vút đi.
Tới nhà Trí, đã thấy anh ngồi trong "phòng thí nghiệm". Tay anh cầm 1 tờ giấy đánh máy . Trí đưa cho tôi giấy đó, và tôi chăm chú đọc:
Kính thưa Ông Xã Trưởng,
"Chúng tôi, ký tên dưới đây, nhân dịp lễ sinh nhật kỳ thứ 40 của ông, trân trọng kính gởi tới ông Xã Trưởng tấm lòng quý mến và biết ơn người đã để hết thì giờ và tâm trí phục vụ công ích cho toàn dân trong xã... "
Bức thu được đánh rõ ràng, sạch sẽ, lối hành văn thật bay bướm . Cuối trang giấy để chừa 1 khoảng trống khá lớn dành cho các chữ ký.
- Để làm gì đây, Trí ?
"Sếp" tôi mỉm 1 nụ cười:
- Không lẽ CT3 đi tìm gặp lại các quý vị thân chủ lấy báo tháng mà không có lý do chính đáng ? Đó, lý do đó! Và quý vị dân trong xã, khi ký tên vào bức thơ mừng sinh nhật ông Xã Trưởng, sẽ vô tình để cho CT3 kiểm soát lại ngón tay cái... có cái móng đen sì! Được không ?
Các bạn đã thấy Trí "mưu trí" ghê chưa ? Đúng là Gia Cát Khổng Minh! Trong tôi, sự bực mình, sự khó chịu vì thua sút CT1 lập tức lui bước, nhường chỗ cho sự kính phục . Trí quả nhiên xứng đáng là ông "Sếp" chỉ huy tôi . Được làm thuộc viên của 1 người khôn ngoan cơ trí, kể cũng... thú vị!
Tôi hân hoan:
- Anh "quá xá" thiệt!
- Thôi, ta lên đường! Nhiều thân chủ lắm đó chớ không ít đâu . Và cần nhất là đừng để cho di 5 tôi chộp được tụi mình là có chầu xách giỏ đi chợ cho bà ấy lắm đó nghe!
Dứt lời, Trí tụt xuống sàn nhà kho, lẻn ra vườn . Tôi theo anh bén gót . 2 đứa vừa cưỡi lên yên xe đạp thì đã nghe tiếng gọi the thé của bà 5 Rằng . Trí rỉ nhanh bên tai tôi:
- Vọt lẹ đi! Làm như tụi mình không nghe tiếng gì hết á!
Tiếng gọi vẫn theo gió đuổi theo 2 đứa tôi:
- Chiêm! Chính! Chính! Về đây cái đã! Mau! Có việc cần lắm! Mau lên!
Trong cái giọng của bà 5, tôi cảm thấy 1 cái gì có vẻ khẩn khoảng dữ lắm . 2 chiếc xe đạp bon đi khá xa rồi, tôi đạp chậm lại, ngập ngừng bảo Trí:
- Hay ta quay lại xem cái gì, anh Trí! Chắc có cái gì thật đấy!
- Không! Cứ việc thẳng tiến! Dì 5 thì cái gì cũng quan trọng hết! Ra chợ mua đồng bạc ớt, 2 đồng mùi tàu cũng cứ... rối tinh lên thôi! Tôi còn lạ gì nữa...
Nhưng lần này thì Trí Gia Cát đã... lầm . Vì nếu chúng tôi nghe bà 5, quay xe trở lại, thì buổi sáng hôm đó, 2 anh em đã tránh được nhiều cái phiền phức và đỡ tốn thì giờ biết bao nhiêu . Nhưng chúng tôi vẫn cứ cắm đầu mải miết đạp đều đều . Trí đã quyết định theo đúng lộ trình đi đưa báo của tôi.
Gạt bỏ ra ngoài, loại trừ tất cả các nữ thân chủ sống độc thân, chúng tôi tập trung chú ý nhằm vào những gia đình gồm tối thiểu 1 người đàn ông . Vào nhà nào, Trí cũng cao giọng đọc bức thư chúc mừng ông Xã Trưởng, xuất trình bản giấy đánh máy, xin chữ ký . "Ông" nào cũng tươi cười vui vẻ và thò bút ký tên và không quyên khen ngợi sáng kiến đặc biệt của 2 anh em tôi . Nhưng cũng có 1 vài chỗ trục trặc, không phải về kỹ thuật mà về... tâm lý . 1 số người không mấy ưa ông Xã Trưởng, lắng tai nghe Trí đọc bức "tâm thư", ngập ngừng nhưng rồi cũng hạ bút ký đại và "trình diện" dưới mặt tụi tôi... ngón tay cái của bàn tay phải . Không có gì lạ! Cho đến khi tới nhà thầy Linh, Hiệu trưởng trường tôi và Trí . Gặp thầy Linh, đột nhiên Trí và tôi giật thót mình: Ngón tay cái bàn tay mặt của thầy buộc băng trắng kín mít . Thầy tươi cười khen 2 anh em có tinh thần xã hội, biết làm việc công ích . Và thầy đứng lên đi tìm cây viết máy . Trí loáng tia mắt thật nhanh ngó tôi như ngầm nói: Người đàn ông bí mật chúng tôi đang truy tầm... là thầy Linh ? Tóc tôi dựng đứng lên . Tiếng nói chỉ còn phào phào như hơi thở:
- Vô lý quá! Người đàn ông sáng nay đâu có băng nóng tay cái.
Trí nói thật nhanh:
- Ngón tay có bị thương nặng thì cái móng mới đen kịt lại! Biết đâu vết thương đó chẳng mói làm nguy trở lại và cần phải băng nữa! Chiêm cứ yên tâm... Để rồi coi!
Thầy Linh cầm bút máy đi ra . Trí giả vờ lính quýnh xoay tờ giấy cho thầy đặt bút ký tên, rồi rất nhanh anh cố ý đụng mạnh khuỷu tay vào ngón bị thương của thấy Hiệu Trưởng . Thầy Linh "á" to 1 tiếng rụt bàn tay lại, suýt soa . Trí sốt sắng nắm lấy bàn tay thầy xin lỗi và xin thầy để cho anh coi, cột lại ngón tay đau . CT1 lẹ tay tháo cuốn băng, nhấc miếng bông gòn: Quả nhiên 1 vết đứt nằm xéo nơi đốt dưới ngón tay cái của thầy . Nhưng cái móng tay thì lại trơn tru bóng láng, màu hồng nhạt . Tôi thở nhẹ 1 hơi thật dài . Từ xưa tới nay, lòng riêng tôi vẫn 1 niềm mến phục thầy Linh hết sức!
2 anh em líu ríu ngượng nghịu xin phép thầy... rút lui . Trong lòng áy náy không yên vì đã chót lỡ .. nghi ngờ thấy Hiệu Trưởng.
Trí thở ra:
- Vậy là chỉ còn nhà ông Bách là hết đấy!
- Thôi, anh lại đó 1 mình nghe! Tôi không muốn giáp mặt thằng Bình đâu! Sáng nay nó đã gọi điện thoại mà tôi lờ đi đó!
Đột nhiên có tiếng gọi lanh lảnh:
- Chiêm! Chiêm ơi! Chờ tao với!
Quay ngoắc đầu nhìn lại phía sau, tôi thấy thằng Bình đang cắm cổ đạp xe phóng tới.
- Hấp! - Tới nơi, nó vọt lẹ xuống . - Úi chà! Tao đạp xe đuổi theo tụi bay muốn hụt hơi . Tức ghê đi! Sáng nay chút xíu thì gặp được mày ở nhà, Chiêm ạ! Sau đó, tao gọi giây nói sang bên thằng Trí, bà 5 cho biết là tụi mày mới đạp xe đi rồi.
A! Bây giờ thì tôi hiểu vì sao bà 5 đã gọi 2 đứa tôi đến thất thanh lên như vậy.
- Rồi, rồi! Bây giờ gặp được tụi tao đây rồi, có chuyện gì thú vị thì nói đại đi! Chắc mày mới khám phá được 1 cái tàu ngầm biết bay, heng ?
Thằng Bình bực mình ra mặt:
- Đừng nói ẩu, Chiêm! Có điều là mày đã lấy của tao 1 món đồ!
- Lấy đồ của mày ? Á .. mà cái gì mới được chứ ?
- Đồng tiền cổ Hy Lạp của tao đó!
Tôi hét lên, tim đập thình thịch:
- Cái gì ?... đồng tiền cổ... !
Trí đưa đồng bạc ra trước thằng Bình:
- Có phải đồng tiền A-tê-na này không ?
Thằng Bình, mắt sáng rỡ, reo lên:
- A! Đây rồi! Đúng rồi! Sáng nay má tao đã đưa lộn cho mày, lúc mày đi đưa báo đó mà!
Tôi chợt thấy Trí nè nhẹ rung động thân mình, và riêng tôi, tôi cũng cảm thấy đầu óc quay cuồng đảo lộn . Rõ chán! 2 anh em đang lò mò đi tìm lời giải đáp cho bài toán hóc búa, chạy xe hết hơi lên tận Thủ Đức, trong khi đó, lời giải đáp lại... chạy đuổi theo sau chúng tôi... bằng xe đạp! Tôi buột miệng lẩm bẩm:
- Vậy là xong! Nội vụ thế là... xếp!
Tiếng Trí nghe thật êm êm, thật thong thả:
- Chiêm lầm rồi, Chiêm ơi! Phải nói rằng nội vụ bây giờ... mới bắt đầu đó, Chiêm ạ!
"Care deeply, Love much, Speak kindly"
Facebook account's email: Elle@vietjoy.com, welcome to add :).
User avatar
Elle
 
Posts: 8234
Joined: 05/13/2011
Location: Houston, TX

PostWed Sep 28, 2011 3:42 pm

Chương 04

Tôi quay lại ngó Trí:
- Cái gì ? Anh nói sao ? Bây giờ mới bắt đầu ? Tôi tưởng chúng mình đã tìm ra xuất xứ, người chủ của đồng bạc cổ đó rồi . Chỉ việc trả lại thằng Bình và bảo má nó trả lại cho tôi 20 bạc là xong, chứ còn gì nữa ?
- Chiêm có lý 1 phần! Nhưng hiện chúng ta vẫn chưa tìm ra tung tích người móng tay cái đen và lý do tại sao ông ta lại có ý chiếm đoạt đồng tiền cổ giả đó ?
Tiếng thằng Bình ngạc nhiên:
- Cái gì! Đồng tiền cổ này... giả ? Trời ơi! Tụi bay có nói giỡn không đó ?
Trí và tôi phải ôn tồn kể lại mọi việc đã xảy ra từ đầu cho tới lúc này, như thế nào cho Bình nghe: Tôi có đồng tiền ấy lẫn trong mớ tiền bán báo, rồi bàn tay lông lá thò vào định chộp và sau chót là việc giảo nhiệm rất khoa học đã đưa đến 1 kết quả: biết được đồng tiền cổ này... là đồ giả.
Bình nói gần như khóc:
- Vậy thì khổ tao rồi! Để dành dụm mãi, 1 năm trời dòng dã mới được 2,000 đồng bạc, giốc ngược heo đất moi hết đem đi mua... định để bán lại tưởng ít nhất cũng được 10, 15 ngàn đấy . Ngờ đâu, trời ơi, thật tao không thể nào ngờ nó lại là đồng tiền giả!
Trí và tôi cũng buồn giùm cho nó . Đột nhiên, Trí bảo:
- Yên trí đi Bình, mày mua ở đâu đem đến đó trả lại đi! Có quyền mà! Mày có quyền trả lại lấy tiền về mà!
- Vậy hả ? À, nếu vậy tao phải đi gấp đòi tiền lại mới được . Không xa đây mấy đâu! Tao mua lại ở tiệm cầm đồ đằng kia kìa, đường Gò Gốm đó . Ừ đúng rồi, tao còn nhớ cả tên ông chủ tiệm cầm đồ đó nữa! 6 Goòng! Ừ phải rồi! 6 Goòng!
Nhìn theo hướng tay thằng Bình chỉ, tôi chợt nhẹ rùng mình vì hướng đó đúng là hướng đi về phía cái quán điện thoại kế bên nhà hàng của anh 3 Đốc . Cái quán điện thoại với bóng người đàn ông bí mật và cái bàn tay lông lá sù sì, cái móng tay cái đen kịt . Mà anh 3 Đốc thì nhỏ con và 2 bàn tay anh thì mịn màng trắng tươi, móng tay hồng đẹp, chỉ còn lại ông 6 Goòng nào đó! 6 Goòng... chủ tiệm cầm đồ, hừ!... Tôi nói to:
- Tiệm của 6 Goòng ở đó hả Bình ? Hừ! Quán điện thoại gần nhà anh 3 Đốc cũng gần đấy . Á, à... biết đâu chừng!... hừ!
Trí cũng gần như reo lên:
- Ừ hay lắm, Chiêm ơi! Ê, Bình, tao cũng khoái coi tiệm cầm đồ lắm mày . Bao giờ mày đem trả lại đồng tiền đó, nhớ rủ tao đi chơi với, nghe!
Thằng Bình sốt sắng:
- Ừ, càng vui! Thôi tụi mình tới đó ngay bây giờ đi! Mới có 3 giờ rưỡi chiều mà, sớm chán... !
Tiệm đồ "lạc soong" ở vào 1 khu phố tồi tàn trong quận Thủ Đức, tầng dưới của 1 căn nhà có lầu lụp sụp . Cửa hàng gồm nhiều ô kính bụi bám từng lớp dầy, đến nỗi phải khó khăn lắm mới đọc nổi hàng chữ:
TIỆM BÁN ĐỒ CŨ
Bên trong ngổn ngang những món đồ tập tàng cũ sỉn như những bức tranh sơn thủy, bình phong tróc sơn, rồi những cái đèn cũ, những pho tượng sứt mẻ, nhiều cái đồng hồ trông thật kỳ dị . Rồi có cả những bộ da, lông thú nhồi bông và nhiều thứ nữa không ai hiểu công dụng là gì.
Bất giác tôi kêu lên:
- Trời ơi! Những món đồ quái quỷ này thì ai mua ?
- Chiêm tưởng thế! Có nhiều tay sẵn tiền ba má, anh chị cho, không biết tiêu dùng vào việc có ích, cứ bạ cái gì cũng mua hết á!
Câu nói châm biếm của Trí đã khiến Bình đỏ mặt . Tay nó chỉ vào 1 tấm biển sơn trắng kẻ chữ xanh, miệng lầu bầu:
- Làm sao tao đoán biết được là tiền giá kia chứ!
Hàng chữ trên tấm biển rõ ràng và dễ đọc:
TIỀN CỔ HY LẠP
từ 2,500 năm trước
($2,000 một đồng)
- Hừ! Đúng là mồm mép... con buôn bịp bợm!
Lòng tôi giận sôi lên . Trí ôn tồn ra lệnh:
- Vào đi Chiêm! Tụi này theo sau!
Tôi lui lại 1 bước, giọng lễ phép:
- Xin mời "Sếp" đi trước!
Trí nguýt tôi 1 cái rồi đưa tay mở cửa . Tôi bám sát anh và Bình đi đoạn hậu.
3 đứa tôi có cảm giác như khi bước vào 1 cái hầm tối tăm ẩm ướt . Nhất là có cả mấy chú dơi thấy động vỗ cánh phành phạch, bay tứ tung . Về phía sau gian hàng "lạc soong" văng vẳng có tiếng búa đập, đôi lúc lại có tiếng sắt thép kêu leng keng . Ngay lúc đó 1 bóng người cao lớn đi qua luồng ánh sáng chiếu hắt lên bức tường cáu bẩn . Tôi buột miệng, tiếng nói hơi run:
- Lão ta... làm cái gì ở phía sau thế không biết!
Trí đưa nhẹ cùi chỏ hích vào hông tôi trong khi tiếng búa đập đột nhiên im bặt . Luồng ánh sáng yếu ớt trên tường cũng biến mất . Bất giác, tôi đưa mắt ngó nhanh về phía sau . Không khí im lặng đặc sệt tưởng chừng có thể lấy dao mà cắt được . Tôi rỉ tai Trí.
- Quái! Lão ta lỉnh đâu mất rồi!
Bình cũng đã tiến sát sau lưng tôi . Nó nói không ra hơi nữa:
- Trong này sao âm u... rùng rợn quá!
Đột nhiên từ phía sau lưng 3 đứa, 1 giọng nói ồm ồm xé tan không khí yên lặng:
- Vào đây làm gì, những thằng lỏi kia ?
Như bị điện giựt, 3 anh em cùng quay ngoắt lại: 1 người đàn ông to lớn, đầu trọc tếu, đôi mắt hấp him, tia nhìn đanh ác, sống mũi dài, khoằm xuống hình như mỏ két, cổ dài nhằng nhăn nhúm khiến ai trông thấy cũng liên tưởng ngay đến cái đầu gớm ghiếc ngất nghiểu trên cần cổ của 1 con kên kên . Trong tay ông ta nắm chắc 1 cái bứa lớn.
Sau hết, Bình lên tiếng:
- Chúng tôi tới đây vì cái đồng tiền cổ ông bán cho tôi đó mà, ông 6 Goòng!
Miệng nói lắp bắp, tay lẩy bẩy chìa đồng bạc Hy Lạp ra, nhưng nó rung quá làm đồng bạc rớt ngay xuồng đất . Trí cúi nhanh xuống lượm lên.
Nưo=`i đàn ông hầm hầm:
- Thế sao ? Đồng tiền đó làm sao ? Hả ?
Tiếng Trí đột ngột cất lên, nghe cũng hơi run:
- Đồng tiền đó là đồng tiền giả!
Đôi mắt ông 6 Goòng đã nhỏ sẵn, giờ đây lại thu nhỏ hơn nữa và tia nhìn còn dữ tợn gấp bội:
- Tụi oắt con chúng bây thì biết thế nào được là thật, thế nào là giả kia chứ, hả!
Tiếng ông ta nói nghe gầm gừ chẳng khác gì chó sửa . To6i nhận thấy Trí đã lấy lại được bình tĩnh:
- Ông 6 à! Xin nói rõ để ông biết rằng, chúng tôi đã xem xét đồng tiền cổ này rất tỉ mỉ, rất cẩn thận và rất khoa học nữa . Mà không phải xem xét bằng mắt thường đâu, ông 6. Chúng tôi đã xử dụng những máy móc khoa học thật tinh vi, và nếu ông 6 cần biết hư thực ra sao thì tôi sẽ xin trình bầy rõ rệt mọi chi tiết...
Ông 6 Goòng đột nhiên thay đổi thái độ, dáng điệu và lời nói đầy vẻ ông hòa và rõ rệt:
- Thôi được! Nếu chú em đã cho biết như vậy thì qua cũng sẵn sàng tin chú em! Được rồi!
Dứt lời, 6 Goòng nhấc tấm áo choàng bên ngoài bằng da, thọc tay vào túi áo trong, móc ra 1 cuộn giấy bạc 200 đồng và 500 đồng thật bự, nhưng nhơm nhếch bẩn thỉu:
- Này đây! Tôi trả lại cho các chú tiền mua đồng bạc cổ đó! Và thôi, bỏ chuyện đó đi, heng.
Tôi đưa mắt lặng ngó ông 6 đếm 10 tấm giấy bạc 200 đồng . Đột nhiên hơi thở trong ngực tôi như nghẹn tắt: Nogón tay cái người đàn ông này chụp kín trong 1 cái bao da, ngón tay cái của bàn tay phải.
Nhẹ nhẹ quay đầu định báo động cho Trí biết, nhưng nhìn mắt anh, tôi hiểu ngay là anh cũng đã để ý cái ngón tay "da" đó rồi, đồng thời Trí liếc ngó tôi thật nhanh và lắc đầu khe khẽ . Tôi hiểu là anh bảo ngầm tôi: "Bình tĩnh! Đừng nói gì hết vội"!
Tiếng ông 6 Goòng:
-Rồi! Đây tiền trả lại các chú đây! Đưa đồng bạc Hy Lạp đó cho tôi!
Dứt lời, ông đặt 2,000 đồng lên mặt quầy và chìa bàn tay to lớn ra chờ nhận đồng tiền cổ.
Đột nhiên Trí cất tiếng rành rọt:
- Rất tiếc, ông 6 à! Trả lại tiền cho chúng tôi, được rồi, chúng tôi xin nhận và cám ơn ông 6! Nhưng chưa hết... !
Thằng Bình "ơ" lên 1 tiếng sững sờ:
- Kỳ vậy! Trí! Còn gì nữa kìa ?
Trí vẫn thản nhiên "nói chuyện" với ông 6:
- Ông 6 à! Hôm nay 3 anh em chúng tôi đến đây, ngoài chuyện trả lại ông đồng tiền cổ làm giả ra, chúng tôi còn muốn nhân danh những người công dân lương thiện, lúc nào cũng sẵn sàng bảo vệ lợi ích chung, xin hỏi ông 6 ba điểm sau đây:
- Cái đồng tềin giả này do đâu ông có ?
- Nó đã được chế tạo tại nơi nào ?... Và...
- Ai đã chế tạo ra nó ?
Cần cổ dài ngoẵng của ông 6 Goòng đỏ ửng và tôi thấy rõ đôi xương quai hàm ông ta bạnh lên, trông lại càng giồng đầu con kên kên đang tiến tới bên 1 cái xác chết chương sình:
- Mấy chuệyn đó ăn chung gì đến mày, hả thằng lỏi này ?
6 Goòng hộc lên như beo gầm:
- Tao mua nó ở đâu mặc tao, mày hỏi làm gì ? Chỉ biết là chúng mày không muốn mua nữa, trả lại tao thì tao hoàn tiền lại! Có thế thôi! Rắc rối cái gì ? Đưa đây, mau lên!
Trí vẫn thản nhiên, giơ đồng tiền ra trước mặt người đàn ông:
- Ấy, ấy! Ông 6 bình tĩnh chút đi! Cần gì phải tức giận như vậy . Ông 6! Chúng mình đều là những công dân lương thiện cả, do đó tôi nhhĩ rằng ông 6 sẽ sẵn sàng cho anh em chúng tôi biết qua chút síu tin tức về cái đồng tiền giả này...
Đột nhiên tôi thấy ngay rằng Trí hớ hênh quá, đồng tiền nơi tay anh chỉ còn cách bàn tay của người đàn ông dễ sợ kia có mấy phân tây . Mà đôi mắt ti hí của 6 Goòng, liếc thật nhanh, cũng đã nhận thấy rõ như thế . Tôi linh cảm là thế nào ông cũng chộp nó bất thình lình . Bất giác buột miệng, tôi khẽ kêu:
- Coi chừng . Trí!
Chậm mất rồi, bàn tay ngón chuối mắn của ông 6 đã vút nhanh như 1 lưỡi kiếm tuốt ra khỏi vỏ.
Ông ta đã nhanh, Trí lại nhanh hơn! Anh thụt bàn tay lại lẹ như ánh chớp xẹt . Bàn tay 6 Goòng lỡ trớn, văng đụng góc tủ buýp phê kêu 1 cái "cộp" . Người đàn ông rú lên:
- Úi cha! Chết rồi! Đau quá, trời ôi! Ông ta vẹo hẳn người đi, ôm chặt bàn tay phải, mặt mũi nhăn nó, miệng suýt soa:
- Ối! Ối! Đau quá! Ngón tay của tôi! Đụng đau quá!
Lúc đó tôi mới nhận ra cái mánh lới tuyệt vời của "sếp". Anh đã đoán biết trước tất cả, nhưng cứ tảng lờ . Quả nhiên 6 Goòng đã bị hố to . Ông ta hối hả gỡ cởi cái dây cột túi da bao ngoài ngón tay cái bị thương . Tôi đưa mắt nhìn Trí . 1 nụ cười kín đáo phớt nhẹ trên làn môi tươi . Tia nhìn anh dõi thẳng cái bao da nơi bàn tay phải của 6 Goòng đang được nới dây cột, đã bắt đầu nhúc nhích . Chưa được nửa phút sau, chúng tôi đã trợn tròn mắt đứng sững như trời trồng: Người dàn ông bí mật có cái móng tay đen nơi ngón tay cái bàn tay bên phải, chính là... 6 Goòng!
"Care deeply, Love much, Speak kindly"
Facebook account's email: Elle@vietjoy.com, welcome to add :).
User avatar
Elle
 
Posts: 8234
Joined: 05/13/2011
Location: Houston, TX


Return to Truyện - Literature

Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 169 guests

cron